Bị Bắc Tiểu Mộng điểm đích danh món đồ động tác vùng vẫy của con rùa không khỏi cứng ngắt, bất quá nó không dám để đối phương nói lời tiếp theo đã chủ động há miệng, ba bình Mân Linh Tửu rơi vào trong tay Bắc Tiểu Mộng. Sau đó, nó giãy dụa càng mạnh hơn giọng nói như heo bị chọc tiết: “Ta đã trả đồ lại cho người rồi, mau thu hồi ngọn lửa dị hỏa kia đi.”
“Hừ, rất tiếc đã muộn. Vừa rồi ngươi không thành thật làm bản tiểu thư vô cùng khó chịu, chịu khó trở thành món rùa nướng đi.” Bắc Tiểu Mộng hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt tùy ý nói ra.
“Ta,… ta xin bà cô của ta ơi. Ta trót dại, ngươi mau thu hồi đóa dị hỏa kia đi.” Con rùa cảm nhận được sức nóng của đóa dị hỏa kia, nó đoán không tới mấy giờ đồng hồ bản thân liền trở thành rùa nướng là sự thật, không nói giỡn.
Bỗng Bắc Tiểu Mộng nhìn qua Nhất Vô Niệm, lên tiếng hỏi ý kiến của hắn: “Nhất đệ, ngươi cảm thấy rùa nướng có phải ăn rất ngon không?”
Đột nhiên bị Bắc Tiểu Mộng hỏi, hơn nữa còn hỏi hắn rùa nướng ăn có ngon không? Mặc dù biết nàng không có ý định đuổi tận giết tuyệt con rùa này, nhưng chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó. Bắc Tiểu Mộng chắc chắn sẽ không vô cớ uy hiếp nó, chỉ sợ có ý đồ khác, mà con rùa này có gì để nàng phải tốn sức như vậy.
Không lẽ…
Nhất Vô Niệm khẽ cười một tiếng, dưới ánh mắt khó hiểu của Bắc Tiểu Mộng khẽ gật đầu, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-quet-rac-bat-dau-dieu-thap-tu-hanh/967069/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.