Nhan Quan hình như dinh dưỡng quá thừa, cơ thể quá béo nên dừng phát triển, không cao được.
Nó xong tới vốn muốn đẩy Diêm Hàn, nhưng nó quá cồng kềnh, Diêm Hàn nhẹ nhàng lùi hai bước đã tránh được.
Thế nhưng Diêm Hàn sẽ không kỳ thị vẻ bề ngoài của người ta, nguyên nhân cậu kỳ thị người khác vĩnh viễn không nằm ở thân thể.
Thằng nhóc Nhan Quan này từ lúc cậu đi vào vẫn luôn đứng trong viện chơi điện thoại, tùy ý mẹ nó la lối khóc lóc không ra khuyên can, ả ta đứng đây đổi trắng thay đen nói xấu ông bà nội nó cũng không hé răng, loại hành vi này đã rất mất dạy.
Nhưng vì không để dính phải người vô tội, Diêm Hàn vẫn hỏi nó "Nhan Quan, hôm nay mày với mẹ mày đến đây để làm gì?"
"Liên quan gì đến mày?" Nhan Quan dùng đôi mắt béo đến híp thành một đường thẳng nhìn cậu, còn rất cảnh giác.
"Mày biết ba mẹ mày xưa nay chưa từng cho ông bà nội phí phụng dưỡng không, ông bà nội một đống tuổi, ba mày không phụng dưỡng họ còn tới đây đòi tiền, mấy việc này mày có biết không?" Diêm Hàn lại hỏi.
"Phí phụng dưỡng cái gì? Liên quan gì đến tôi? Ông bà nội chỉ thích mày, không cho tao tiền, là bọn họ bất công!"
Diêm Hàn nhìn ả đàn bà cùng thiếu niên đối diện, không khỏi bóp tay kêu canh cách.
Cậu nhe răng với ả "Nhan Quan đã mười sáu, cũng đâu phải trẻ con, đến phí phụng dưỡng còn chưa nghe bao giờ? Bà làm mẹ cũng biết dạy quá nhỉ."
Ánh mắt ả đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nam-ay-toi-mang-do-nu-di-hoc/992806/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.