Chương trước
Chương sau
Tên đàn ông nói không lại, muốn đánh cũng đánh không được, cuối cùng đành phải nói lời tàn nhẫn rồi xám xịt rời đi.
Mà cả đường nhìn cháu gái đuổi cha nó ra khỏi cửa, hai cụ ngơ ngác đứng một bên, hoàn toàn không ngờ sẽ phát sinh một màn như vậy.
Vốn dĩ mấy ngày nay thằng con súc sinh ngày ngày về quậy, hai cụ cũng không còn cách nào, gọi Diêm Hàn về, ngoại trừ nhớ cháu gái, cũng là muốn thương lượng với nó xem phải giải quyết chuyện này thế nào.
Nhưng không ngờ cháu gái vừa về, nói mấy câu đã đuổi được thằng súc sinh kia đi!
Phục hồi tinh thần, hai cụ nhanh chóng đón Diêm Hàn vào nhà, bà cụ hưng phấn mà chạy vào phòng rót nước cho cậu, thấy trên lưng cậu còn đeo cặp, ông cậu còn muốn cầm giúp cậu.
Diêm Hàn không dám làm phiền ông cụ, tự mình cầm, vào phòng nguyên chủ để đồ xuống, lại ra phòng khách nói chuyện với hai cụ.
"Tiểu Hàm à, ngồi xe về mệt lắm phải không con, mau uống nước đi."
"... Cảm ơn bà."
Nhìn cụ già tóc vén hai bên gương mặt hiền từ, nhìn cậu cười đến không khép được miệng, không hiểu sao Diêm Hàn lại nhớ đến bà nội ruột của mình.
Vẻ mặt vân đạm phong khinh đuổi cha mình đi đã không còn, lúc này Diêm Hàn nhận ly nước còn hơi run tay.
Cậu chỉ thấy, chẳng trách thế giới này tên là thế giới đẹp như mơ.
Bởi vì những tốt đẹp từng bị cậu đánh mất, đều lần nữa đến với cậu ở thế giới này.
"Con không mệt mà bà." Diêm Hàn nói.
"Sao mà không mệt, ngồi xe là mệt nhất, con đi nghỉ trước đi, bà nội làm đồ ăn ngon cho con ha!" Bà nội nói nói rồi đi vào phòng bếp, ông nội bảo cậu ngồi nghỉ một lát, xem TV, liền đi vào phòng bếp phụ bà.
Trong trí nhớ, hai vợ chồng già đã sống chung như thế này rất lâu năm rồi.
Diêm Hàn có chút ngượng ngùng, chạy tới hỏi có gì cần giúp hay không, lại bị hai cụ ném đi chỗ khác.
Bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể về phòng của mình, móc sách giáo khoa cùng đề luyện tập ra bắt đầu làm bài.
Mệt thì không mệt, nhưng ngồi xe một đường Diêm Hàn cũng chưa ăn bữa trưa, Diêm Hàn có hơi đói bụng.
Nhịn cái bụng nghe mùi thơm liên tục kêu rầm rì, Diêm Hàn miễn cưỡng làm xong hai đề, cửa phòng cậu đột nhiên bị gõ mở, là ông nội bưng đĩa trái cây đi vào.
"Đói bụng chưa? Ăn trái cây trước đi, trong phòng khách còn đồ vặt với điểm tâm ấy, đói thì con ăn lót bụng, chờ bà nội làm cơm xong chúng ta cùng ăn."
"Con không đói đâu, cảm ơn ông."
Diêm Hàn nói, đưa tay nhận lấy đĩa trái cây.
Nhìn sách vở cùng bài tập trên bàn, cụ cũng không ngờ cháu nhà mình chăm chỉ như vậy, vừa về đến nhà đã đi học bài, trong lòng vui mừng lại không dám quấy rầy cháu, ông nội nói "Vậy con làm bài tập một lát đi, đồ ăn sắp xong rồi, có chuyện gì thì cứ kêu ông."
"Dạ."
Ông nội nói xong liền ra khỏi phòng, còn thuận tiện đóng cửa cho cậu, như thể sợ tiếng xào rau bên ngoài quấy rầy cháu.
Về phòng bếp, nói với bà nội chuyện cháu mình còn đang học, hai vợ chồng già lại bắt đầu thầm thì với nhau.
Trên thực tế thấy cháu gái thay đổi như vậy, hai cụ cũng cảm thấy vui mừng.
Cháu gái là đứa bé ngoan, đáng tiếc xấu mệnh đụng phải thằng cha như vậy, cũng trách bọn họ dạy con không tốt... Mỗi lần nghĩ đến đứa bé ngoan ngoãn vì thằng cha vô trách nhiệm mà lở là, hai cụ liền khó chịu trong lòng. ngôn tình sủng
Thế nhưng trông bây giờ, lên cao trung xong, đặc biệt là sau học kì này, cháu gái hình như biến hóa rất lớn.
Mà sở dĩ hai cụ tiếp nhận biến hóa này, cũng vì lúc trước tuy ở trường rất cô đơn, cũng thường xuyên bị ăn hiếp, nhưng để hai cụ không phải lo nghĩ, nhỏ trước nay chưa từng phàn nàn về cuộc sống của mình ở trường.
Nhỏ không nói hai cụ cũng không biết chuyện này, còn tưởng rằng trường giỏi không giống như trường ở huyện mình.
Hơn nữa mấy ngày gần đây đều gọi điện thoại cho hai cụ yên tâm, Diêm Hàn cũng nói cho họ tình hình gần đây của mình, thành tích có tiến bộ, cũng có thể livestream học bài để kiếm tiền, thậm chí còn có thêm nhiều bạn...
Bởi vậy mới nghĩ những thứ đó làm cho cháu gái mình thay đổi.
Hai cụ vô cùng vui mừng mà nghĩ.
Cơm tối vô cùng phong phú, hầm một con gà, nấu xương sườn, còn cá hố kho tàu rực rỡ với canh thịt bò nạm nấu cà chua.
Trừ cái này ra còn có vài món chay, đầy cả một mâm cơm, hơn nữa mùi vị rất ngon.
Ở trường Diêm Hàn thường xuyên ăn không no, không phải là không có tiền ăn cơm, mà là không dám ăn nhiều làm người ta nghi ngờ.
Đương nhiên cũng vì bận quá, ngày thường không có cách chú ý chuyện ăn uống.
Thế nhưng bây giờ về nhà cậu có thể mở to cái bụng mà ăn, dù sao hai cụ chỉ biết cảm thấy cậu ăn ít, cho nên đại ca liền cầm đũa tận tình càn quét đồ ăn trên bàn, cơm cũng xới hết chén này đến chén khác.
Cậu ăn càng nhiều hai vợ chồng già lại càng vui, còn nói ăn cơm nhiều cũng bình thường, cảm thấy cậu đang tuổi ăn tuổi lớn.
Diêm Hàn còn có ý giải thích "Không phải sức ăn tăng lên đâu ạ, chỉ là hôm nay con đói bụng."
"Rồi rồi rồi, vậy con ăn nhiều lên đi." Nếp nhăn trên mặt bà nội lại càng nhăn, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, ngữ khí lại thêm chút đau lòng "Hình như lại gầy rồi, có phải ở trường ăn không ngon không con? Không phải bà nội nói rồi sao, muốn ăn cái gì thì cứ ăn, đừng sợ tiêu tiền, ông bà nuôi được con mà."
"Không có chuyện đó đâu ạ."
Diêm Hàn cũng không biết phải giải thích cho hai cụ làm sao, lúc trước gọi điện thoại cậu đã nói mình có thể livestream kiếm tiền, tuy rằng không đáng là bao, nhưng một tháng ngàn tám trăm đồng cũng đủ ôm đồm sinh hoạt phí, bây giờ đại ca cũng không túng quẫn như lúc mới tới thế giới này.
Còn những cuộc thi cậu tham gia trước mắt chưa có kết quả, trước khi tiền thưởng tới tay Diêm Hàn không muốn nói, miễn làm cho người ta mừng hụt.
Tiếc là hai cụ không biết livestream là cái gì, họ cho rằng cháu mình học xong còn phải đi làm việc vặt kiếm tiền sinh hoạt, cho nên thấy cậu gầy tới da bọc xương lại càng thêm đau lòng.
Nói qua điện thoại cũng không rõ, Diêm Hàn cũng chỉ có thể giải thích trực tiếp, cậu lập tức móc điện thoại ra giải thích cho hai cụ biết livestream là gì, cũng cường điệu mình stream không hề vất vả, vì bản chất cũng chỉ là học tập, mà học tập là chuyện học sinh nên làm.
"Đứa nhỏ này, học cũng đâu học cả ngày được, con chú ý thân thể mình một chút đi chứ."
Diêm Hàn "..."
Sau đó cậu mới hiểu không cần biết cậu dùng phương thức nào để kiếm tiền, trong mắt hai cụ đều là cậu do trong nhà không có tiền nên mới bất đắc dĩ, làm người ta xót cả lòng.
Sau đó bà lại nói "Còn tiền trường học cho con bà đang giữ giúp con đây, thằng cha khốn nạn kia của con không hiểu sao mà biết chuyện này, ngày nào cũng tới quậy, nhưng mà con yên tâm, tiền này không ai lấy được hết! Bà kêu con về là định kêu con lấy một ít giữ trong người, nếu để ở nhà không biết thằng súc sinh kia còn làm ra chuyện gì nữa!"
"Không phải trường chuyển tiền vào tải khoản của bà sao? Sổ tiết kiệm của bà đâu rồi?" Diêm Hàn hỏi.
Nói đến việc này hai cụ không hẹn mà cùng trầm mặc, Diêm Hàn lập tức phát hiện chuyện này không đúng lắm, dò hỏi mới biết ông cha tồi kia hồi trước còn dám về trộm sổ tiết kiệm cùng chứng minh nhân dân của hai cụ.
"Thời buổi này cái gì cũng không giữ chặt được, nó lấy cũng hết cách, cái thằng khốn nạn!" Ông nội nhớ lại thằng con súc sinh của mình liền tức giận.
"Này dễ mà, ông nội đừng tức giận, lần sau ông ta mà trộm chúng ta báo cảnh sát." Diêm Hàn nói.
Nói đến báo cảnh sát hai cụ lại trầm mặc một trận, huyện nhỏ còn chưa thịnh hành gặp chuyện khó khăn tìm chú cảnh sát, ngoài lý do chuyện trong nhà không tiện khoe ra ngoài, thì dù sao cũng là con trai họ, sao nỡ đem nó vào tù giam, toàn chuyện không hiện thực.
"Sao lại không được? Ông ta không phụng dưỡng ông bà, cũng không nuôi nấng con, không cần biết là nhìn từ mặt kinh tế hay pháp luật ông ta đều không phải con của ông bà, cũng không phải cha của con, con cảm thấy không cần dễ dãi loại người này làm gì."
"Xem con bây giờ kìa, nhanh mồm dẻo miệng." Bà nội bị cậu chọc cười. "Không nói cái này, vốn là muốn kêu con về nhà nghỉ ngơi, bà bội làm cho con mấy bữa cơm ngon, không muốn làm con vừa về đã thấy ngột ngạt. Bên phía cha con cũng không cần lo nữa, nó cũng không làm gì được ông bà, nhưng tiền này ngày mai con ra ngân hàng rút về, giữ trong thẻ học sinh của con đi, giữ cho cẩn thận, đừng tiêu lung tung, bà nội tin con."
Nguyên chủ từ bé đã biết ông bà kiếm tiền không dễ, cho nên luôn ăn mặc cần kiệm tiết kiệm tiền cho gia đình, chưa bao giờ tiêu tiền lung tung.
Bởi vì từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn đến làm người đau lòng, cho nên cụ rất tin tưởng cậu.
Hơn nữa cũng chẳng phải số tiền lớn, con nhà cách vách thi giữa kỳ xong còn được thưởng mấy ngàn đồng đi du lịch đấy thôi, Tiểu Hàm nhà cụ kiểm tra giỏi như vậy, lại không được đi đâu... Đều là do không có tiền.
Số tiền này là cháu nó tự kiếm được, dù tiêu xài một chút cũng là đương nhiên, chỉ cần đừng bị thằng súc sinh kia cầm đi nuôi vợ bé, thì làm thế nào cũng được.
Thế nhưng Diêm Hàn nói "Tiền này là cho ông bà, ông bà muốn mua cái gì thì mua cái ấy, con không cần. Sau này con còn có thể kiếm tiền nuôi ông bà, ngàn vạn chẳng nói chơi."
"Tiểu Hàm..." Hai cụ liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cảm động.
Cảm giác này như thể đứa nhỏ mình yêu quý đột nhiên có ngày trưởng thành, không chỉ có năng lực, còn biết báo đáp họ, không có cái gì làm cho bậc trưởng bối vui hơn cái này đâu.
Diêm Hàn tiếp tục nói "Nếu như ông cha tồi... Người kia dám đến trộm, ông bà cũng không cần báo cảnh sát, cứ nói cho con, con tới tìm ông ta."
Có lẽ trong mắt hai cụ lời này có chút không thực tế cùng với trẻ con, nhưng cậu là nghiêm túc.
Lần này còn chưa tính, cậu đã quen cho người ta một cơ hội trước, cũng không rảnh rỗi mà đi để ý, nhưng nếu tên kia dám giở trò...
Đại ca vốn cũng không phải người biết nương tay.
Hơn nữa con người cậu chỉ để ý ai tốt với mình, những người đó rõ ràng chảy chung huyết thống với cậu, nhưng không đối đãi cậu như con ruột, với cậu mà nói hoàn toàn có thể xem là người lạ.
Không nhận họ hàng.
Cậu cũng không phải bị như vậy lần đầu.
Nói thật, Diêm Hàn chẳng để bụng.
Ăn cơm xong, giúp hai vợ chồng già dọn dẹp bàn ghế cùng chén đũa, Diêm Hàn còn muốn giúp cụ rửa chén, nhưng lại bị đuổi về phòng, bảo nghỉ ngơi đi.
Bụng căng đến tròn vo, mà ngồi xuống cũng khó chịu, lâu rồi Diêm Hàn không ăn no như vậy, thình lình có hơi không quen, ăn không ngồi rồi lắc lư trong phòng vài vòng, thuận tiện đánh giá phòng của nguyên chủ.
Đất ở huyện nhỏ không đáng bao tiền, nhà kiểu cũ có ba phòng một sảnh, phòng của nguyên chủ không chỉ có ánh sáng mặt trời, mà không gian cũng chẳng nhỏ, ngoại trừ đồ dùng có chút cũ, nhưng bàn ghế là làm từ loại gỗ lâu năm cứng cáp, trong hoàn cảnh cũng coi như không tồi.
Thế nhưng không biết có phải là do giả thiết hay không, trong phòng của nguyên chủ trống rỗng, đồ trang trí cũng rất ít, trên kệ sách ngoại trừ sách giáo khoa mấy năm trước ra thì không còn cái gì, sách trên bàn lại ít cực kỳ, chỉ có hai cuốn sách giáo khoa học kỳ I, mấy đồ mỹ nghệ hay búp bê vải linh tinh lang tang cũng không có.
Trước kia phòng Diêm Hàn cũng không khác thế này là bao, thế nhưng cậu không trang trí là vì không quen.
Không giống người khác thích trồng hoa nuôi cá, mua đồ mỹ nghệ về trang trí phòng ốc, Diêm Hàn ở đâu cũng thế, cho nên lười làm này làm kia, cục súc không chịu được.
Vừa nghĩ như vậy, cậu còn thấy mình khá có duyên với nơi này.
Đi một vòng lại không muốn lãng phí thời gian nữa, cuối cùng Diêm Hàn vẫn ngồi xuống bàn, bảo Tiểu Ngũ lấy thiết bị livestream ra, cậu hơi hơi điều chỉnh tư thế một chút rồi bắt đầu học tập.
Lúc này ông bà nội bưng nước trà đến cho cậu uống, nói cậu ăn nhiều rồi, tốt nhất nên uống chút trà để tiêu hóa.
Thấy chưa được bao lâu cháu nó lại học bài, liền không quấy rầy nữa, chỉ bảo Diêm Hàn chú ý nghỉ ngơi, đừng làm mình mệt quá.
"Yên tâm đi ạ, con không mệt." Diêm Hàn nói "Hai cụ đây ra ngoài dạo dạo đi thôi, không cần quan tâm con."
Lúc trước gọi điện thoại cậu đã biết buổi tối cơm nước xong xuôi, hai cụ sẽ dắt nhau ra ngoài dạo bộ, huyện nhỏ tuy nhỏ thật, nhưng múa quảng trường vẫn khá là thịnh hành, mà hình như còn là hoạt động đa số dân tham gia, gần nhà bọn họ có một công viên, buổi tối nào cũng người ra người vào tấp nập, rất là náo nhiệt.
"Vậy được, bà bảo ông nội mang điện thoại theo, có việc gì phải gọi cho bà đấy nhá."
"Ở nhà một mình nhớ khóa cửa cho kỹ."
"Con biết rồi." Cuối cùng hai cụ cũng ra ngoài, Diêm Hàn về phòng, móc đủ loại bài tập nghỉ lễ ra để lên bàn.
Trừ số cậu đã làm đêm qua, chỉ còn dư lại một chồng cao bằng bàn tay, sớm đã quen phong cách điên cuồng giao bài tập của giáo viên trong trường, Diêm Hàn biểu tình bình tĩnh mà bày biện chúng nó theo từng môn, bắt đầu làm từng cuốn một, từng trang một.
Vừa mới ăn no để làm người ta mệt rã người, tuy rằng trên đường về đã ngủ, nhưng khoảng thời gian cậu thiếu ngủ há có thể dùng bấy nhiêu để bù?
Dù cho là Diêm Hàn cũng buồn ngủ đến ngáp liên miên, nhưng đại ca cũng không dám ngủ —— Cậu biết mình mà ngủ là ngày hôm nay sẽ kết thúc luôn.
Vì thế dùng nước lạnh rửa mặt, thuận tiện hung mãnh tiêu hao một đợt mỹ phẩm dưỡng da mà kế hoạch làm đẹp yêu cầu cậu dùng hết.
Sau đó lại cảm thấy phương pháp rửa mặt bằng nước lạnh hiệu quả không cao, bèn dứt khóa chạy ra phòng khách lấy hộp trà khô, pha cho mình một ly trà đặc.
Vậy cứ lúc chịu không nổi thì hớp một ngụm, vừa tiêu thực vừa nâng cao tinh thần.
Ngày thường Diêm Hàn không thích uống trà, càng khỏi nói đến trà đặc, lâu lâu uống một lần nên rất có hiệu quả, chỉ chốc lát sau đã lên tinh thần, bắt đầu phấn chấn lao vào đại dương bài tập.
Học tập là một chuyện buồn tẻ, làm bài tập lại càng buồn tẻ.
Nhưng đối với Diêm Hàn, làm bài tập xong còn phải ôn tập, chuẩn bị bài với học thuộc đoạn văn, thuộc xong còn phải điên cuồng giải đề, thì làm bài tập chỉ là bước đầu tiên trong nhiệm vụ, còn không phải là bước đau khổ nhất, cho nên chỉ cần không buồn ngủ đến khó chịu toàn thân, thì chút buồn tẻ này không là gì đối với cậu.
Bởi vì hôm nay nghỉ lễ, phòng stream có ít fan tới hơn bình thường, chỉ có một ít đồng chí nghiêm túc khắc khổ, không ngừng học tập mới mở stream học cùng với cậu.
Nhưng dù thế Diêm Hàn vẫn nhận được một ít khen thưởng, rất nhiều fan cứng dù đi ra ngoài chơi cũng phải đăng nhập vào xem thử, sau khi phát hiện quả nhiên streamer hãy còn làm bài cũng nhịn không được tặng bạc hà mèo miễn phí hôm nay cho cậu.
Bằng đầu học từ chạng vạng 5 giờ, Diêm Hàn làm bài tập đến gần 10 giờ tối, liền làm gần hết số bài tập kia.
Cất bài tập đã làm xong đi, đứng lên hoạt động một chút, duỗi cái eo lười.
Diêm Hàn còn định ra ngoài hít một hơi, nhưng đẩy cửa phòng ra thấy hành lang tối om, chỉ có cửa nhà vệ sinh là còn chút ánh đèn le lói.
Vừa nãy hai cụ về nhà cũng tới nhìn cậu một cái, nhưng vẫn không dám quấy rầy, chỉ đem cho cậu chút trái cây rồi không chút tiếng động lui ra ngoài.
Bây giờ hẳn hai cụ đã ngủ luôn rồi, giờ này cũng là giờ đi ngủ của hai cụ.
Mà họ bình thường sinh hoạt túng quẫn, buổi tối cũng không đốt đèn, hôm nay chắc là lo cậu sợ tối không dám đi vệ sinh nên mới để đèn.
Nghĩ đến đây động tác Diêm Hàn thoáng dừng, cũng không đi ra ngoài nữa, cậu sợ mình đi tới đi lui lại đánh thức hai cụ, bèn về phòng, dứt khoát vào phòng hóa trang dạo một vòng, lại rửa mặt nước lạnh thêm lần nữa, định lên tí tinh thần, học xong đoạn văn hôm nay rồi lại ngủ tiếp.
Mà ngay lúc này, Tiểu Ngũ đột nhiên lên tiếng [Thời gian đến ngày tổng kết kế hoạch làm đẹp 1-1-1-40 không còn nhiều đâu nha, trừ chăm sóc da toàn thân ra ký chủ còn có ba tấm mặt nạ dưỡng mông chưa đắp, suy xét đến thời gian sử dụng mặt nạ dưỡng mông là cách nhau 24 giờ, vậy nên nếu bây giờ lý chủ không đắp thì không có kịp đâu.]
Diêm Hàn "..."
Đúng là ghét của nào trời trao của đó!
Lúc trước cảm thấy mình bận, cho nên cậu lười phản ứng lời nhắc nhở của Tiểu Ngũ, chỉ cần không phải hôm nay không đắp nhiệm vụ thất bại ngay thì cậu đều không để ý.
Nhưng chứng kéo dài cũng có ngày phải trả giá cho hành vi của mình.
Không phải tới rồi đấy thây, cuối cùng cũng tới lúc không thể không đắp mặt nạ dưỡng mông!
Thật ra Diêm Hàn không có ác ý gì với cái thứ kia, kháng cự theo bản năng chủ yếu là vì đắp nó đại ca không thể không nằm sấp trên giường, mà lúc đắp mặt nạ cậu còn có thể vừa đắp vừa học, cũng không ảnh hưởng.
Thế nhưng chủ yếu vẫn là do lười.
Dù sao thì cậu ghé trên giường cũng có thể học Tiếng Anh.
Mà bây giờ đã tới lúc không thể không đắp, Diêm Hàn dứt khoát vào phòng tắm trong phòng hóa trang tắm rửa sạch sẽ, lại chọn một cái mặt nạ dưỡng mông bị cậu lạnh nhạt bấy lâu, quấn khăn tắm chuẩn bị rời khỏi phòng hóa trang.
—— Vì phòng ngừa cậu lợi dụng phòng hóa trang gian lận thời gian, đắp mặt nạ, hay đắp cái gì đều không được phép đắp bên trong.
Đi ra khỏi phòng hóa trang, đầu tiên là khóa kỹ cửa phòng, rồi sau đó dọn sách giáo khoa Tiếng Anh cùng vái món đồ khác lên giường, rồi sau đó nằm sấp xuống, cuối cùng Diêm Hàn cũng cảm thấy hơi khó chịu.
... Làm người thôi có cần tinh tế như vậy không? Đến da mông cũng không tha?
Đại ca không hiểu.
[Chờ anh có bạn trai rồi anh biết.] Đối mặt với sự hoài nghi của cậu, Tiểu Ngũ dùng ngữ khí anh không hiểu cái gì hết mà thở dài.
Diêm Hàn "..."
Đại ca cuối cùng vẫn xé bao bì, tùy tiện ném bao bì xuống đất, định lát nữa xuống giường lại vứt, sau đó dưới sự chỉ đạo của Tiểu Ngũ đắp mặt nạ dưỡng mông.
Lạnh lạnh mát mát, cảm giác cũng như mặt nạ bình thường, chỉ là hơi dính, làm cho chỗ nào cũng dinh dính, làm cho cậu không thể không để chăn ra chỗ khác, khô khan nằm ở đó.
... Kỳ thật cũng khá sướng.
Nhưng mà hơi buồn ngủ.
Vì phòng ngừa mình ngủ mất, Diêm Hàn lại nhanh chóng mở sách Tiếng Anh ra, rồi lại cảm thấy mình ngồi nhiều, lâu lâu nằm một chốc cũng thoải mái, cậu dứt khoát bảo Tiểu Ngũ lấy thiết bị livestream ra, cậu muốn stream tiếp!
Tiểu Ngũ [...]
Ý gì đây? Streamer gợi cảm online đắp mặt nạ dưỡng mông?!
Nhưng mà sự thật là Tiểu Ngũ điều chỉnh góc độ xong, vẫn chỉ quay được tay với sách của cậu.
Trước khi stream Diêm Hàn xem thiết bị, lướt xem tin nhắn của fan, không chỉ thấy vài cái tên quen thuộc, còn thấy bóng dáng của Lý Hồng Khinh với Ôn Giác Vinh.
Đợt mưa gió lần trước qua đi, hai người này thỉnh thoảng cũng sẽ chạy tới tặng quà hay để lại vài câu cho mình, lần này hai người còn cùng lúc lắm ——
'Không có gì bất ngờ hết ha, hôm nay streamer vẫn học.'
Ngữ khí nghe thì hơi trêu chọc, nhưng thật ra là đang ca tụng cậu đến ngày nghỉ đầu tiên mà vẫn còn tinh thần học tập.
Không biết là ai mở đầu, tóm lại là hầu hết các fan đều copy lại cái câu này.
Nhìn từng hàng chữ giống y chang nhau, Diêm Hàn có hơi dở khóc dở cười, cuối cùng lấy điện thoại ra xem tin tức.
Cả ngày nay cậu còn chưa đụng tới cái điện thoại, nhưng bình thường cũng không ai tìm cậu, không đụng cũng chẳng sao.
Lấy điện thoại tùy ý xem tin nhắn cùng WeChat, phát hiện một nhóm WeChat cậu từng bị Ôn Giác Vinh add vào, còn có người đang nói chuyện bên trong.
Ông trẻ Ôn: 'Ngủ rồi hả, mọi người ngủ hết rồi hả, ai chưa ngủ ra tâm sự đi!'
Ông trẻ Ôn: 'Ra tâm sự nè, hôm nay tôi buồn muốn chết rồi, người ba thân yêu kiểu gì cũng bắt phải làm bài tập cho hết, qua lại hai câu cái tôi bị đập cho một trận [cầu an ủi].'
Ông trẻ Ôn: 'Anh Nhan! Há há há anh Nhan vừa mới stream nè, anh định đi hả? Anh Nhan ơi.'
Diêm Hàn "..."
Vậy mới nói, lật xe trước mặt bạn học đôi khi cũng xấu hổ lắm.
Cái nhóm này là Ôn Giác Vinh tạo, tên nhóm là Nhan Bang, nghe cũng trâu bò ghê gớm lắm, nhưng thành viên trong nhóm chỉ có sáu người...
Theo lời Ôn Giác Vinh thì là cái nhóm này không phải ai muốn vào là vào, phải là thành viên nồng cốt của Nhan Bang, nhân tài trung thành tuyệt đối với anh Nhan mới được vào.
Nhưng nói trắng ra là, ít người vào nhóm.
Trường học không cho dùng điện thoại, bình thường cũng không cho chia bè chia phái, Ôn Giác Vinh đương nhiên không dám add người vào lung tung.
Bị add vào hầu như đều là người chơi khá thân với nhau, bao gồm lớp trưởng, Tần Tư Du, Phương Vũ Phỉ, cậu, bản thân Ôn Giác Vinh, còn có Lâm Kiến Lộc.
Lúc trước phát hiện Lâm Kiến Lộc bị add vào cái nhóm này, Diêm Hàn còn lắp bắp kinh hãi, anh Đại Lâm gia nhập Nhan Bang từ khi nào vậy, không, phải nói là anh Đại Lâm chơi WeChat từ khi nào?
Trong ấn tượng của Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc là loại người ít khi xem điện thoại.
Thế nhưng sau này phát hiện chỉ có Ôn Giác Vinh cùng vài người khác thỉnh thoảng sẽ nói chuyện, Lâm Kiến Lộc hình như còn chưa từng online, cũng hiểu được, không chừng là bị add vào, nhưng có thấy cái nhóm này không thì chưa chắc.
Lúc này, trong nhóm lại lần nữa có người nói chuyện, là Tần Tư Du: 'Mình buồn ngủ rồi, Ôn Giác Vinh, ông làm bài tập đi, đừng hòng nghỉ xong mình cho mượn.'
Ông trẻ Ôn: 'Xía, bị ba quánh xong tôi xem anh Nhan stream để học đấy nhá, sắp giải xong rồi nè.'
Ông trẻ Ôn: 'Nhưng anh Nhan toàn đánh mosaic lên bài tập, nếu không tôi còn chép được chun chút.'
Anh Nhan của cưng: '...'
Từ khi phòng stream bị mở rộng, hệ thống livestream học bá bắt đầu điều chỉnh nội dung stream của cậu, chủ yếu là phòng ngừa có người sao chép bài tập của cậu, nên lúc cậu làm bài tập, chữ cậu viết xuống đều sẽ bị đánh mosaic tự động.
Không chỉ hệ thống livestream xuất hiện công năng này, ngay cả web livestream cũng nhanh chóng cập nhật, nguyên lý này không khác công cụ làm đẹp lắm, sau khi mở sẽ tự động che lại chữ viết trên giấy.
Tuy làm như vậy sẽ hơi ảnh hưởng đến cảm quan của người xem stream, nhưng phần lớn fan của Diêm Hàn là bị thái độ học tập của cậu ảnh hưởng, muốn học cùng với cậu, cũng không đi xem cậu viết đáp án gì lên bài tập, cho nên đối với Diêm Hàn mà nói nó cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Khó xử chính là những streamer học tập vừa gia nhập, cùng với công tác thẩm tra nội dung stream của trang web.
Bởi vì có một vài nội dung cần phải che, như là bài tập, vì tránh rủi ro, dù streamer không sợ bị người ta cóp, vẫn phải chọn che lại trước khi stream.
Mà yêu cầu của trang web với mảng học tập lại vô cùng nghiêm khắc, nếu phát hiện nội dung cần che không được che, chắc chắn sẽ bị phạt.
Nên bước đầu tiên trước khi mở stream học tập chính là che hết những thứ cần phải che, phải đọc kỹ các điều khoản, thậm chí là phải nắm chặt trong đầu.
Thế nhưng cái của Diêm Hàn được che tự động, không cần phải phiền lòng, còn người khác làm thế nào cậu không chú ý lắm.
Trên thực tế, người tràn vào trang web muốn đăng ký làm streamer kênh học tập đã không còn nhiều như trước, vài người là do quá trình xét duyệt quá nghiêm, không thuận lợi ký hợp đồng với trang web, không thể không từ bỏ, vài người lại không đủ kiên định, không thể làm theo con đường của Diêm Hàn, trở thành một streamer học tập chăm chỉ nên không hút được fan.
Tóm lại cái thứ này giống như thủy triều lên xuống vậy, tới cũng mau mà đi cũng mau, rất nhiều người đã biến mất rồi.
Chỗ khác Diêm Hàn không biết, nhưng ít ra kênh livestream Đuôi Mèo vẫn chỉ có một mình cậu chống đỡ lưu lượng kênh học tập.
Như ban đầu cậu hoài nghi cái mảng học tập này là do hệ thống livestream học bá cố ý mở cho cậu vậy.
Bây giờ cậu còn cảm thấy quả nhiên là như vậy.
Ông trẻ Ôn: 'Quả nhiên anh Nhan còn onl!'
Diêm Hàn vừa gõ ba dấu chấm đã bị Ôn Giác Vinh tóm được, vì thế cậu đành phải trả lời: 'Ừ, định học bài một lát rồi ngủ.'
Ông trẻ Ôn: 'Anh về nhà tốn bao nhiêu thời gian rồi, hôm nay nghỉ sớm chút đi!'
Tần Tư Du: 'Anh Nhan, cậu sao rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ?'
Anh Nhan của cưng: 'Không phải chuyện lớn, cảm ơn cậu quan tâm nhé.'
Thằng lớp trưởng: 'Các cậu chưa ngủ à, đúng lúc quá, có ai còn ở thành phố không, mai đi chơi đi!'
Ông trẻ Ôn: 'Tôi tôi tôi! Lớp trưởng mau tới cứu ngộ đi, ngộ ở nhà sắp tức chết chung với ba ngộ rồi!'
......
Sau đó bọn họ thương lượng chuyện ra ngoài chơi, Diêm Hàn cũng không đú nữa, dù sao cậu cũng không đi được.
Một lần nữa mở stream định học bài Tiếng Anh, sau khi mở sách ra lại nhìn thấy trang sách viết bài hôm nay cần học sạch bách, Diêm Hàn sửng sốt một hồi rồi vỗ đầu —— Hai hôm nay lo hỏi anh Đại Lâm vụ kho đề, lại quên mất nhờ đối phương dịch bài Tiếng Anh giúp mình!
Gần đây nhiệm vụ học tập quá nặng, học bài Tiếng Anh lại tốn thời gian tốn sức lực, dù sao sức người có hạn, nếu không thay đổi thì có mà có thời gian vừa học vừa giải đề.
Cho nên Diêm Hàn thoáng điều chỉnh phương án, dạo này đều là hai ba ngày học một bài, cảnh này khiến cậu lơi lỏng phương diện Tiếng Anh khá nhiều, không coi trọng như lúc trước, thế cho nên quên dịch bài cũng không biết!
... Vừa mới nói mình hình như quên làm cái gì!
Diêm Hàn cảm thấy thiếu ngủ thời gian dài làm mình đầu óc choáng váng, đúng là một câu chuyện đáng buồn.
Nhưng cậu không thể vì thế mà nhụt chí.
Thật ra cũng chỉ là tự dịch hai trang bài thôi mà, tuy rằng bên cạnh không có từ điển, nhưng không sao, cậu hãy còn điện thoại.
Đại ca cố nén cơn buồn ngủ, lạc quan mà nghĩ.
Vì thế màn ảnh livestream trừ đôi bàn tay xinh đẹp của Diêm Hàn còn có thêm một cái điện thoại, chỉ thấy streamer hự hự mà phiên dịch một mớ từ, các fan sôi nổi bày tỏ sự nghi hoặc ——
'Sao bài hôm nay chưa dịch vậy?'
Dạo này bọn họ quen nhìn trang sách với những nét chữ xinh đẹp như hoa rồi đóa!
Nhưng đồng thời, nhìn streamer vụng về ghi chú từ lên sách giáo khoa, không khỏi nổi lên hứng thú với đồng chí chuyên nghiệp từng giúp cậu phiên dịch lúc trước!
Vì đẩy nhanh tốc độ, Diêm Hàn không thể không cưỡng bách bản thân tăng lực chú ý, cậu cũng không dám phân thần đi nhìn làn đạn.
Vốn chỉ cần học bài trực tiếp thôi, lúc này lại nhiệm vụ đầu tiên lại biến thành tự phiên dịch, lượng công việc lập tức nhiều lên quá trời —— Lâm Kiến Lộc dịch một bài chỉ mất có mười mấy phút, mà mười phút này hầu như hắn đều dùng để viết chữ.
Nhưng công việc này đặt ở chỗ cậu lại khác ngay, chỉ cần là từ đọc không chuẩn là phải tra, dù bây giờ đã có chút cơ sở, nhưng muốn dịch hoàn toàn cũng phải tốn gần một tiếng.
Nhưng mình sơ sẩy, dù bực cái mình gần chết cũng phải bù vô.
Còn tại sao không gửi WeChat cho Lâm Kiến Lộc hỏi đối phương ngủ hay chưa, hay là đợi ngày mai lại nhờ anh Đại Lâm rút ra mười phút đồng hồ giúp cậu phiên dịch?
Đại ca cảm thấy bình thường ở trường hai người làm bạn cùng bàn, làm phiền người ta thì thôi, tuy rằng Lâm Kiến Lộc nói phiên dịch giúp mình cũng là tự ôn tập, nhưng Diêm Hàn cũng không cho rằng anh Đại Lâm sẽ có thời gian mà "cùng nhau học tập" với cậu.
Hơn nữa không phải chỉ là chuyện hơi mất thời gian thôi sao, cậu thỉnh thoảng cũng nên luyện tập khả năng phiên dịch, không thể dựa dẫm anh Đại Lâm mãi được.
Thực lực của Lâm Kiến Lộc ai không biết, chứ mấy hôm nay ngày nào cũng hỏi bài hắn, Diêm Hàn đã rõ rành rành ——
Kiểm tra xếp lớp lần tới Lâm Kiến Lộc lên lớp chín là cái chắc.
Cái này Diêm Hàn dám mở sòng cược luôn.
Nhưng lấy thực lực bây giờ của cậu khẳng định không tới được lớp chín.
Nên mới nói... Hai người bọn họ không làm bạn cùng bàn mãi được đâu.
......
Ngay lúc Diêm Hàn sốt ruột hoảng hốt mà chuẩn bị dịch từ tiếp theo, điện thoại bỗng rung một cái, cùng lúc đó một cái thông báo WeChat hiện trên màn hình.
Bởi vì quá đột nhiên, cậu lướt qua theo bản năng, nhưng thoáng nhìn một cái Diêm Hàn vẫn thấy được nội dung bên trên ——
Bạn học Lâm Kiến Lộc: 'Bây giờ có rảnh không?'
......!
Đang hết hồn, đầu tiên là Diêm Hàn nghĩ anh Đại Lâm thế mà chưa đi ngủ, nhưng mà không đúng, hỏi cậu có rảnh không? Ý gì nhỉ?
Không hiểu kiểu gì, ngay sau đó lại có một thông báo tin nhắn nữa ——
Bạn học Lâm Kiến Lộc: 'Đừng sợ.'
Diêm Hàn: '? Đừng sợ cái gì?'
Cậu còn tưởng Lâm Kiến Lộc gửi sai người rồi cơ.
Nhưng sau đó màn hình điện thoại cậu chợt lóe, thông báo cuộc gọi từ bạn học Lâm Kiến Lộc xuất hiện trên màn hình!
......
Bảo Tiểu Ngũ đóng stream lại, Diêm Hàn chọt điện thoại một cái, rồi cứ vậy nằm trên giường nghe điện thoại "Alo?"
Hai cụ trong nhà ngủ rồi, tuy rằng hai phòng cách xa nhau, nhưng Diêm Hàn vẫn theo bản năng hạ giọng.
Đầu dây bên kia cũng an tĩnh đến cực điểm.
Lâm Kiến Lộc không lập tức nói chuyện.
Diêm Hàn lại nói một tiếng "Anh Đại Lâm?"
Bấy giờ mới nghe thấy tiếng Lâm Kiến Lộc hạ giọng nói "Đừng sợ, tôi ở trước cửa nhà cậu."
Diêm Hàn "!!!"
Lâm Kiến Lộc "... Có tiện ra mở cửa không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Kiến Lộc ngồi trước điện thoại chờ một ngày: Sao còn chưa gọi mình hỏi bài, sao còn chưa gọi mình hỏi bài...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.