“Rầm”, tiếng sập cửa không hề nhẹ vang lên bên tai cô. Ai lại bất lịch sự như vậy nhỉ? Nguyệt Lam đang nhặt mảnh vỡ cũng phải ngước lên nhìn.
“Sếp ạ? Anh xuống tận đây làm gì thế? Có gì cứ trực tiếp gọi là được mà?” Cô hỏi, không để ý thái độ hốt hoảng của anh.
“Em đang làm cái gì?” Anh nói lớn, nhanh chân bước đến.
Anh đang định xuống tầng tìm cô một lúc thì thấy có vụ ầm ĩ ngoài sảnh, hỏi thử một nhân viên gần đó thì cậu ta cho biết vị tiểu thư vừa đến trông rất nhã nhặn hiền lành nhưng lúc ra khỏi phòng cô thì bỗng dưng nổi điên biến thành người khác. Anh vội vàng đi tới phòng cô.
“Tôi chỉ lỡ tay đánh rơi cái lọ hoa thôi.” Cô cười trừ, nói dối.
“Bỏ xuống. Nhỡ đứt tay thì…” Từ “sao” chưa bật ra khỏi miệng, anh đã chú ý tới một thứ khác: dấu bàn tay còn hồng hồng trên má cô. “Ai làm?” Anh âm trầm nói, tay chạm lên bên má bị đỏ của cô.
“Anh nói cái gì thế? Tôi bị ngã đập mặt xuống đất thôi.” Cô vẫn chối bay chối biến.
Mắt anh lạnh đi vài phần, cả người u ám hẳn đi.
“Đừng nói dối. Là Cố Thanh Hà?” Anh nói thẳng tên vị tiểu thư đó ra. Từ buổi gặp mặt hôm qua anh đã không có thiện cảm với cô ta rồi, anh cũng sớm nhận ra bộ mặt thật của cô ta, nhưng không ngờ cô ta lại dám đến đây…
“Cái này…là cô ấy bị cho leo cây nên nổi giận.” Cô không mặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-moi-cua-sep/2350789/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.