“Tôi về rồi.” Anh mở cửa, bắt gặp cô đang đứng chình ình ngay ngoài thềm.
“Anh mua lâu vậy hả sếp?” Cũng chỉ là vài thứ đồ lặt vặt thôi mà. “Có chuyện gì xảy ra trên đường sao?” Hẳn phải là thứ gì đó “đáng gờm” lắm mới giữ chân được anh chứ nhỉ?
“Tôi bị kẹt xe.” Anh đóng cửa lại sau lưng. Không thể để cô biết cái “thứ” giữ chân anh lại có thể là vài miếng thịt trong tủ kính được.
“Là vậy à…nhưng đường ở đây đâu có nhiều xe cộ? Anh mua đồ tận đâu vậy?” Cô đón lấy túi đồ từ tay anh.
“Mấy hàng gần đây đóng cửa rồi, tôi lái xe đến chỗ xa hơn.” Có mỗi năm phút đi đường, anh đành nói dối cô vậy.
“Ừm…an toàn là được rồi.” Làm cô lo hụt, cứ tưởng anh gặp tai nạn giữa đường ấy chứ.
Anh nhìn cô xoay người trở vào bếp. Cô vặn hỏi là vì lo anh đi đường không an toàn sao? Đây là quan tâm…đúng không?
\_\_\_\_\_\_
“Muộn rồi, anh cũng nên về đi sếp. Đường ở đây thường tắt hết điện sau 10h tối, đi đường tối quá không an toàn đâu.” Ăn xong, cô thu dọn bát đĩa cho vào bồn rửa.
“Tôi rửa bát xong sẽ về.” Anh đứng dậy.
“Không cần đâu. Có vài ba cái bát, rửa một chút là xong mà.” Cô phẩy tay cười cười.
“Nhưng…”
“Được rồi mà. Tạm biệt sếp.” Cô vẫy tay khi anh đã ra ngoài.
“Ngủ ngon.” Anh ngoái lại nhìn cô. “Cảm ơn vì bữa ăn.”
Cô cũng mỉm cười đáp lại, nhìn anh lái xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-moi-cua-sep/2350776/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.