Tư Bác Văn vốn chỉ tùy tiện nói vài lời với Hoắc Vũ Khải mà thôi, không ngờ lại được nghe về Nghiên Tịch như vậy.
Trong giây lát anh không khỏi sửng sốt, cảm thấy kinh ngạc.
“Hoắc Vũ Khải, anh lặp lại lần nữa!”
Tư Bác Văn mở to mắt, khuôn mặt đầy ngạc nhiên.
Bỗng chốc, Hoắc Vũ Khải nghe Tư Bác Văn nói thế thì lúc này mới phản ứng kịp, vừa rồi mình đã nói những lời không nên nói.
Anh ta cảm thấy vô cùng hối hận, chết tiệt, vừa rồi suýt nữa đã bị tên cáo già Tư Bác Văn này dụ dỗ rồi.
May là sau đó mình đã mau chóng nhận ra, nếu không thật sự hối hận không kịp.
Anh ta sửng sốt, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Hoắc Vũ Khải cúi đầu xuống, giả vờ như thể không biết Tư Bác Văn nói gì.
Anh ta nhìn vào nơi khác, lên tiếng một cách phối hợp.
“Lần này tôi không tính toán với anh, nếu sau này anh vẫn tùy tiện chửi mắng Nghiên Tịch, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu.”
Dứt lời, Hoắc Vũ Khải chuẩn bị đi sang chỗ khác, định giảm bớt sự lúng túng lúc này.
Thấy Hoắc Vũ Khải chuẩn bị đi, Tư Bác Văn vươn tay và mạnh mẽ tóm anh ta lại.
Tư Bác Văn nhìn Hoắc Vũ Khải một cách hung ác, ánh mắt nham hiểm: “Hoắc Vũ Khải, tôi hỏi lại lần nữa, vừa rồi anh nói thế là có ý gì?”
“Tại sao Lục Nghiên Tịch sinh con ra sẽ nguy hiểm đến mạng sống?”
“Rốt cuộc là vì sao?”
Tư Bác Văn cắn chặt răng, lòng tràn đầy lửa giận.
Chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453053/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.