Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Tư Bác Văn vẫn mong Lục Nghiên Tịch bộc bạch với mình.
Hồi trước Lục Nghiên Tịch cũng từng bảo rằng cô không thể giữ đứa bé vì cô có nỗi khổ riêng.
Nhưng tại sao người này cứ cố chấp, bướng bỉnh không chịu giãi bày nguyên nhân thật sự với anh vậy chứ.
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn xoay người toan chất vấn Lục Nghiên Tịch.
Nào ngờ đập vào mắt anh lại là một Lục Nghiên Tịch mặt mày xanh xao đã ngất đi từ lúc nào không hay.
Lòng Tư Bác Văn tức thì trĩu nặng, anh lao tới ôm trọn cả Lục Nghiên Tịch lên rồi bước nhanh vào bệnh viện.
"Lục Nghiên Tịch!"
"Lục Nghiên Tịch, làm ơn tỉnh lại đi mà!"
Tư Bác Văn vừa chạy vừa van nài Lục Nghiên Tịch.
Giây phút nhìn thấy Lục Nghiên Tịch ngất xỉu, anh chợt thấy hốt hoảng và bất an lạ thường.
Nếu Lục Nghiên Tịch có mệnh hệ gì thì Tư Bác Văn sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Phía bên này, Hoắc Vũ Khải vẫn còn đứng ở cổng bệnh viện chưa đi.
Anh ta cũng giật thót khi thấy Tư Bác Văn ôm Lục Nghiên Tịch chạy tới.
Hoắc Vũ Khải cũng đứng dậy chạy ra.
Thấy Lục Nghiên Tịch bất tỉnh, Hoắc Vũ Khải giận dữ nghiến răng, lạnh lùng chất vấn.
"Tư Bác Văn, anh đã làm gì Nghiên Tịch thế hả?"
Anh ta biết ngay không được giao Lục Nghiên Tịch cho Tư Bác Văn mà. Tên này đúng là mất trí rồi.
Chắc chắn trong lúc giận dữ anh đã làm gì Lục Nghiên Tịch.
Suy đoán ấy ngày một mãnh liệt khiến gương mặt Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453052/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.