Người hiểu Lục Nghiên Tịch không ai khác chính là Hoắc Vũ Khải, lớn lên cùng nhau mười mấy hai mươi năm, luôn ở bên nhau, cũng không phải là nói đùa.
Thấy Lục Nghiên Tịch do dự, trong lòng Hoắc Vũ Khải không khỏi trầm xuống.
“Nghiên Tịch, em đừng nói với anh, trong giờ phút quan trọng này em lại hối hận rồi?”
Bỗng giọng Hoắc Vũ Khải cao lên, giọng điệu cũng trở nên hơi lạnh lùng.
“Nghiên Tịch, em đừng vờ như không biết gì!”
Lục Nghiên Tịch cắn môi dưới, vẻ mặt ngạc nhiên: “Vũ Khải, bây giờ em vẫn chưa nghĩ xong.”
Nghe Lục Nghiên Tịch nói như vậy, trong lòng Hoắc Vũ Khải thầm nói không ổn.
Anh ta biết, nếu không mau chóng ngăn ý nghĩ này của Lục Nghiên Tịch, đến lúc đó có nói gì cũng vô dụng.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Khải nói thẳng.
“Nghiên Tịch, chúng ta ra ngoài gặp mặt đi, có chuyện gì gặp rồi nói sau.”
Hoắc Vũ Khải biết, lúc này chỉ sau khi gặp mới có thể khuyên Lục Nghiên Tịch cắt đứt suy nghĩ này.
Nói xong, Hoắc Vũ Khải cũng không cho Lục Nghiên Tịch cơ hội phản ứng, nói thẳng.
“Nghiên Tịch, vậy anh sẽ đợi em ở chỗ cũ nhé, không gặp không về.”
Sau khi buông một câu như vậy, Hoắc Vũ Khải cúp điện thoại luôn, không cho Lục Nghiên Tịch thời gian để từ chối.
Đối với ý đồ của Hoắc Vũ Khải, sao Lục Nghiên Tịch lại không rõ được.
Chỉ là, trong đó cũng không phải nói rõ ràng như vậy.
Nghe tiếng kêu tút tút của hệ thống truyền đến từ đầu dây bên kia, Lục Nghiên Tịch thở dài đầy bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453047/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.