Vu Diễm My giận dữ hét lên không hề nghĩ ngợi, tựa như muốn trút hết tất cả ấm ức trong lòng ra ngoài.
Dứt lời, Vu Diễm My nâng mắt lên, gương mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch thình lình xuất hiện trong tầm mắt của cô ta.
Vu Diễm My nhíu mày, không khỏi ngạc nhiên.
“Lục Nghiên Tịch, sao lại là cô!”
Vốn Vu Diễm My đã căm hận Lục Nghiên Tịch rất nhiều, bây giờ cả hai còn va vào nhau khiến người ta thấy đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lục Nghiên Tịch thấy rất khó hiểu với sự trách mắng bất ngờ của Vu Diễm My.
Đôi mắt của cô trở nên lạnh lùng: “Lần sau có đi xin chị nhớ gắn mắt vào.”
Rõ ràng chính Vu Diễm My lao thẳng đến, va vào cô thì thôi đi, cô ta còn mắng ngược lại cô nữa chứ.
Lục Nghiên Tịch nghĩ thế thì càng tức giận hơn.
Người phụ nữ này thật là quá đáng.
Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, Vu Diễm My không khỏi bật cười “phì” một tiếng: “Tôi xin tặng những lời này lại cho cô.”
“Lần sau nếu cô không có mắt đụng vào tôi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô.”
Vu Diễm My siết chặt nắm tay, đôi mắt tràn đầy khinh thường với Lục Nghiên Tịch.
Vu Diễm My vừa ngước mắt lên, lúc này Lục Nghiên Tịch mới chú ý đến đôi mắt đỏ bừng của cô ta, nhất thời trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Tại sao Vu Diễm My lại biến bản thân thành thế này, trông như trước đó cô ta mới vừa khóc vậy.
Lục Nghiên Tịch nghĩ thế thì trong lòng lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453045/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.