Trán Lục Nghiên Tịch nóng đến phát sợ, đã vậy cô còn cứ lẩm bẩm "Tôi không có, tôi không có thật mà", còn hơi nức nở nữa.
Không hiểu sao dáng vẻ ấy của Lục Nghiên Tịch làm Tư Bác Văn hơi xót xa, nhìn cô đang ngủ mà vẫn luôn miệng giải thích với mình.
Tư Bác Văn nghĩ có thể lần này mình đã trách nhầm cô rồi.
Nghĩ lại thì bức hình anh thấy khi sáng cũng khá kỳ quặc, nói không chừng đó chỉ là hiểu lầm thật.
Trông Lục Nghiên Tịch có vẻ đã sốt được một lúc, nếu không gọi bác sĩ tới thì không khéo sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất.
Anh mau chóng lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ gia đình.
"Cho anh nửa tiếng, đến biệt thự của tôi mau." Dứt lời, anh không chờ bác sĩ kịp nói gì đã cúp máy.
Bác sĩ cạn lời nhìn cuộc gọi bị cúp ngang xương. Mấy giờ rồi biết không hả, có để người ta ngủ không đây.
Nhưng anh ta vẫn phải ngoan ngoãn xuống giường, cầm theo hộp đựng thuốc của mình rồi xuất phát.
Ai bảo đó là ông chủ nhà mình chứ, người ta gọi một tiếng là phải đi thôi.
Lục Nghiên Tịch sốt cao làm Tư Bác Văn vô cùng hoảng hốt. Anh sợ sẽ mất đi cô. Lúc này, Tư Bác Văn đổ lỗi những thứ cảm xúc ấy cho việc mình chưa trả thù cô cho hả dạ, không thể tha cho cô dễ dàng.
Hơn nữa, chưa được anh cho phép thì cô không được rời xa anh, không một ai được phép mang cô đi.
Qua một hồi, Tư Bác Văn cầm một chậu nước lạnh ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453019/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.