Bên này, nhà họ Hoắc.
Hoắc Vũ Khải nhìn dãy số trên điện thoại di động, trong mắt ánh lên sự kiên định, sau khi bên kia nghe máy, anh ta bèn lên tiếng trước: “Nghiên Tịch, chúng ta gặp nhau đi.”
Lục Nghiên Tịch ra khỏi phòng bệnh, bắt đầu quan sát xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, cô cúi đầu nói với độ to mà chỉ hai người có thể nghe được: “Vũ Khải, chắc, chắc em không ra ngoài được đâu.”
Nói xong cô từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt: Tình hình hiện tại của cô không thể gặp Vũ Khải được.
Hoắc Vũ Khải khẽ nhíu mày, giọng nói hơi khàn: “Nghiên Tịch, trước đây anh từng nói sẽ tìm tuỷ giúp em, bên anh đã có chút tiến triển, anh hy vọng em có thể tới đây một chuyến.”
Lục Nghiên Tịch liếc mắt nhìn phía sau rồi đáp: “Được, bây giờ em sẽ ra.”
Sau đó Hoắc Vũ Khải nghe thấy tiếng đối thoại từ đầu bên kia điện thoại, khoé miệng anh ta không kìm được nhếch lên, trong mắt hiện lên cảm xúc khiến người khác khó hiểu.
Một lúc lâu sau anh ta nghe thấy giọng nói vội vàng của Lục Nghiên Tịch truyền tới từ đầu bên kia: “Vũ Khải, bây giờ anh ở đâu? Em tới đó tìm anh.”
Hoắc Vũ Khải nói địa chỉ cho Lục Nghiên Tịch xong thì nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, khẽ nhấp ngụm rượu vang trong ly thuỷ tinh đế cao, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy như đang cười nhạo chính mình.
Anh ta cũng chỉ có thể dùng cách này để ở bên cạnh Nghiên Tịch thôi.
Cùng lúc đó, người mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453015/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.