Khoảng thời gian sau đó Lục Nghiên Tịch chỉ có thể đếm ngón tay để sống qua ngày.
Một ngày, hai ngày, ba ngày!
Mới sáng sớm, Lục Nghiên Tịch đã bò dậy từ trên giường.
Những ngày ở bệnh viện thực sự khiến cô ngột ngạt khó chịu.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cũng biết cô đã bí bách đến phát điên, vậy nên anh cũng không nói gì khác mà chỉ thu dọn hành lý giúp cô.
“Em kiểm tra xem đã lấy hết đồ của mình chưa?”
Thấy Lục Nghiên Tịch không chịu làm gì, Tư Bác Văn không nhịn được lên tiếng.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Được.”
Sau đó, hai người thu dọn hành lý xong thì đi ra ngoài.
Vừa bước tới cửa, Lục Nghiên Tịch đã không kìm được mà tham lam hít thở không khí.
Ngày ngày ở trong phòng bệnh ngửi mùi nước khử trùng khiến cô cảm thấy hơi buồn nôn.
“Đi thôi!”
Nói rồi Tư Bác Văn đưa tay ra, kéo Lục Nghiên Tịch đi.
Sau mấy ngày tiếp xúc, cả hai đã ngầm thừa nhận mối quan hệ với nhau trong lòng.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Tư Bác Văn bất chấp thân mình nhảy xuống cứu mình.
Trong lòng Lục Nghiên Tịch sớm đã có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi.
“Ừm.”
…
Tư Bác Văn đưa Lục Nghiên Tịch tới thẳng cửa nhà.
“Em tự lên hay là tôi đưa em lên?”
Lục Nghiên Tịch chẳng chút nghĩ ngợi đã nói luôn: “Tôi tự lên là được rồi.”
Mặc dù hiện giờ Lý Tang Du đang ở bệnh viện, Tư Bác Văn đi vào cũng sẽ không gặp ai khác.
Nhưng trong lòng Lục Nghiên Tịch lại dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453014/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.