Rõ ràng là cô tốt bụng muốn giúp đỡ Vu Diễm My mà thôi, thế nhưng lần nào cũng bị Vu Diễm My hiểu lầm như thế.
Chẳng qua là cô cũng lười giải thích quá nhiều với cô ta.
…
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lục Nghiên Tịch xoay người bỏ đi thẳng.
Bởi vì cô không muốn gặp Tư Bác Văn cho nên mới muốn chuồn đi trước.
Chẳng qua là điều mà cô không ngờ lại là, cô vừa mới về đến phòng thì vừa hay gặp phải Tư Bác Văn.
Tư Bác Văn đi thẳng về phía cô.
Nhìn thấy Tư Bác Văn thì cả người Lục Nghiên Tịch đều trở nên hơi căng thẳng.
Cô nuốt nước bọt và có chút lo lắng siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của mình.
“À ừm, tổng giám đốc Tư à, chào anh!”
Tư Bác Văn vừa mới nhìn thấy cô thì đôi mắt đã trở nên lạnh lẽo, anh không nói lời nào mà chỉ im lặng nhìn cô như thế.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy anh có hơi đáng sợ.
Cô xoay người lại, trong tiềm thức luôn bảo rằng cô phải nhanh chóng chuồn khỏi nơi này đi thôi.
“À, ngủ ngon nhé, tôi đi ngủ đây!”
Nếu cứ tiếp tục đứng trước mặt Tư Bác Văn thì cô sợ rằng mình sẽ không thể nào chịu được áp lực như vậy đâu.
Lục Nghiên Tịch lấy thẻ phòng ra mở cửa, cô vừa mở cửa phòng, còn chưa kịp đi vào thì đã bị Tư Bác Văn bắt lấy.
Cô chỉ cảm thấy cổ tay nóng bừng, gương mặt lạnh lùng của Tư Bác Văn đột ngột xuất hiện trong tầm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453004/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.