Lục Nghiên Tịch bắt đầu tìm kiếm trong khách sạn để xem có cách nào hạ nhiệt cho Tư Bác Văn.
Lục Nghiên Tịch nhìn quanh nhưng không thấy thứ gì có thể dùng được, cô không khỏi nhíu mày.
Nếu không, hay là gọi cho bác sĩ!
Bằng không cứ như con ruồi mất đầu, lang thang khắp nơi thì đến khi nào nó mới có đầu.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch nhấc điện thoại định gọi đi.
Không ngờ lúc này lại bị Tư Bác Văn ngăn lại.
“Đừng…”
Chỉ thấy anh nằm trên giường, cả người không yên liên tục siết chặt lòng bàn tay, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Lúc này Lục Nghiên Tịch mới nhớ Tư Bác Văn chưa bao giờ thích vào bệnh viện gặp bác sĩ.
Đặc biệt nếu gọi bác sĩ đến trong tình huống bản thân không biết gì, không biết người đàn ông này sẽ ra sao.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch đặt chiếc điện thoại vừa mới nhấc lên xuống.
Nếu trong khách sạn không có thứ gì giúp hạ sốt, vậy cũng đành chịu.
Lục Nghiên Tịch bước nhanh về phía trước, duỗi tay cởi luôn quần áo của Tư Bác Văn ra.
Vừa cởi, Lục Nghiên Tịch vừa nói liên hồi.
“Tôi không cố ý…”
“Tôi chỉ muốn giúp anh thôi.”
Cô không muốn Tư Bác Văn hiểu lầm cô cởi quần áo của anh hay gì đó.
Sau khi cởi quần áo, Lục Nghiên Tịch nhanh chóng đắp chăn cho Tư Bác Văn, muốn mượn cách này để khiến Tư Bác Văn toát mồ hôi.
Có điều Tư Bác Văn không hợp tác cho lắm.
Lục Nghiên Tịch vừa đắp chăn cho anh thì anh đã nhấc tay gạt tấm chăn sang một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452996/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.