Vừa đứng lên thì người Lục Nghiên Tịch hơi mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
"Á!"
Lục Nghiên Tịch mở to mắt, khuôn nét mặt trở nên tái nhợt.
Ngay lúc cô nghĩ mình sẽ trao sàn nhà một cái ôm thật nồng thắm, nào ngờ chợt có một bàn tay chợt giữ cô lại.
Sau đó, cô rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Tư Bác Văn vừa bị ngã xuống đất vừa bị Lục Nghiên Tịch đè cái oạch, toàn thân vô cùng đau nhức.
"Shh..."
Nghe thấy giọng nói của Tư Bác Văn, bấy giờ Lục Nghiên Tịch mới hoàn hồn, hóa ra cô vừa ngã vào người anh.
Nhìn tư thế lúc này của hai người, Lục Nghiên Tịch không khỏi đỏ mặt, vội vàng lồm cồm đứng dậy.
"Xin, xin lỗi..."
"Tôi, tôi không cố ý đâu!"
Lục Nghiên Tịch càng bối rối càng dễ mắc lỗi.
Loay hoay đã một lúc nhưng vẫn không sao ngồi dậy được khiến, cô thấy xấu hổ quá đi mất.
Tư Bác Văn bị đè dưới thân, vẻ nét mặt càng lúc càng khó coi.
Nhìn cô gái nhỏ nào đó đỏ mặt, tỏ vẻ không biết mình sai ở đâu, Tư Bác Văn chỉ muốn giết cô cho bõ tức.
Rốt cuộc là người phụ nữ này không biết thật hay giả ngây thế!
"Lục Nghiên Tịch!"
Tư Bác Văn không nhịn nổi nữa, tức giận quát thẳng vào mặt Lục Nghiên Tịch.
"Cô dừng lại ngay cho tôi!"
Tư Bác Văn sợ rằng người phụ nữ này mà cứ tiếp tục như vậy nữa thì mình sẽ không kiểm soát được bản thân mất.
Bị Tư Bác Văn quát như thế, Lục Nghiên Tịch ngây ngẩn cả người.
"Hơ?"
"Sao, sao vậy?"
VẻNét mặt Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452993/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.