Lục Nghiên Tịch lắc đầu, lập tức nói với Henry: “Không có gì.”
“Chuyện nhỏ ấy mà, ông khách sáo quá.”
Henry gật đầu, nhìn Lục Nghiên Tịch trước mặt, trong mắt đầy vẻ biết ơn.
Mặc dù Lục Nghiên Tịch liên tục nói mình không làm gì, nhưng trong lòng Henry đã coi cô là ân nhân cứu mạng.
Nếu không có Lục Nghiên Tịch, bây giờ không biết ông đã ra sao rồi.
Đúng lúc này, một quản gia dẫn theo mấy người từ bên ngoài đi vào.
Quản gia vội vàng bước tới chỗ Henry, nói.
“Ông chủ,Thưa, ông không sao chứngài, ngài có khỏe không?”
“Bác sĩ đã đến rồi, hiện giờ ôngngài cảm thấy thế nào?”
Quản gia nhìn Henry, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, hoảng loạn nhìn ông ấy.
Phải biết là, ông ta đi chưa được bao lâu thì nhận được tin Henry xảy ra chuyện.
Nếu Henry thực sự xảy ra chuyện gì bất trắc thì, ông ta chắc chắn cũng không xong rồisẽ ăn trái đắng.
Nghe thấy lời của quản gia, Henry không khỏi hừ lạnh.
“Chờ mấy người tới không biết tôi đã chết bao nhiêu lần rồi!”
Càng nghĩ, trong lòng Henry càng tức giận.
“May mà có cô Lục cứu tôi đấy!”
Quản gia vội vàng gật đầu: “Vâng thưa ông chủngài.”
Nói xong, quản gia nhìn Lục Nghiên Tịch bên cạnh Henry, lập tức nói.
“Nói như vậy, đây hẳn là cô Lục rồi!”
Quản gia mỉm cười: “Cô Lục, thật sự cảm ơn cô vì chuyện vừa rồi, nếu không có cô thì bây giờ tôi không biết phải làm sao nữa.”
Nghe mọi người cảm ơn, Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô lắc đầu, nét mặt đầy ngại ngùng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452991/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.