GiữaTrong đám đông, một ông lão khoảng năm sáu mươi tuổi đang ngã lăn ra đất.
Chỉ thấy ôÔng ấy cứđang thở hổn hển, mặt mũi tái mét, sắc mặt rất xấu.
Nhìn tới đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi có chút khẩn trương lo lắngtránh được cũng chột dạ theo.
Ông lão này trông có vẻ giống như đang lên cơn suyễn, lại tắc đường thở đột ngột khiến ông ấy không thở nổi.
Khuôn mặt của Mặt mày Lục Nghiên Tịch hiện lên vẻ nghiêm trọng, cô đẩy người trước mặt ra.
“Cho tôi vào.”
Nói rồi, Lục Nghiên Tịch chạy tới bên cạnh ông lão.
Thấy Lục Nghiên Tịch sắp làm gì đó, Vu Diễm My không thể không giữ cô lại, hô lớn.
“Lục Nghiên Tịch, cô muốn làm gì?”
“Đây là ông Henry đấy, ai cho cô làm liều vậy.”
“Mọi người mau gọi bác sĩ đi.”
Theo phản xạ, Vu Diễm My muốn ngăn cản hành động của Lục Nghiên Tịch.
Phải biết rằng ông Henry là nhà tài trợ lớn nhất của dự án này, hôm nay họ đến đây là để thảo luận về dự án.
Bọn Hhọ đã cố gắng biết bao cho sự dự án hợp tác này.
Nếu Lục Nghiên Tịch tự tiện làm bừa, thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra đây chứ?.
Chỉ là, Lục Nghiên Tịch cũng không có ý định đáp lại Vu Diễm My.
“Bỏ tay ra.”
Cô lạnh mặt, nói thẳng.
“Nếu làm lỡ thời gian, lúc đó chị chịu trách nhiệm à?”
Nếu không mau chóng thuận khí cho ông lão, thì tình hình sẽ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lục Nghiên Tịch cũng trở nên nghiêm trọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452990/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.