Không thể phủ nhận một điều là khi nhìn thấy Tư Bác Văn, trong lòng Lục Nghiên Tịch thấy rất vui mừng.
May thật, may mà Tư Bác Văn đến rồi.
Cô cắn chặt môi dưới: "Tư... ưm..."
Nhưng giây tiếp theo, còn chưa kịp thốt lời ra khỏi miệng thì đã nuốt thẳng xuống cổ họng.
Nghe đến đây, sắc mặt Tư Bác Văn cũng đột nhiên âm u.
Ngay lập tức, anh chạy nhanh đến bên cạnh Lục Nghiên Tịch, hỏi: "Sao rồi, không bị sao chứ?"
Tay anh vừa mới đặt lên người Lục Nghiên Tịch, nhiệt độ nóng như lửa đốt này dọa anh giật mình.
Cảm nhận được hơi thở đàn ông truyền đến, mắt Lục Nghiên Tịch mờ dần đi, đứng thẳng dậy ngã vào lòng của Tư Bác Văn.
"Nóng, nóng quá."
Tim Tư Bác Văn trĩu nặng, Lục Nghiên Tịch bị người ta bỏ thuốc độc rồi.
Không nghĩ nhiều, Tư Bác Văn vươn tay ra, chặn ngang người bế Lục Nghiên Tịch lên, đi thẳng ra ngoài.
Lúc này, Ngụy Như Mai vẫn đang yên lặng ngồi xổm trong góc.
Cô ta vốn còn nghĩ mình thật sự chết chắc rồi, nhưng không ngờ ông trời có mắt.
Sự chú ý của mọi người đều đặt hết vào kẻ ăn xin và Lục Nghiên Tịch, không ai để ý đến cô ta.
Ngụy Như Mai nhân lúc không ai chú ý đến mình, cơ thể liên tục di chuyển ra ngoài, tìm được một cơ hội thích hợp, chạy thẳng ra bên ngoài.
Không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trốn mất.
Kế hoạch lần này vẫn chưa thực hiện thành công, nên trong lòng Ngụy Như Mai vẫn có chút để ý.
Nhưng núi xanh vẫn còn, không sợ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452972/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.