Ánh mắt đợi chờ của Lục Nghiên Tịch, trong mắt tràn đầy sợ hãi, cứ nhìn Ngụy Như Mai trước mặt như vậy.
“Ngụy Như Mai, cô muốn làm gì?”
“Nếu cô biết điều thì tốt nhất buông tôi ra ngay.”
Lục Nghiên Tịch cũng không biết hét như vậy có tác dụng không, nhưng lúc này ngoài như vậy ra, thật sự cô không tìm được cách nào khác.
Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, Ngụy Như Mai không nhịn được bật cười.
“Đến lúc này rồi cô còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi?”
“Lục Nghiên Tịch, cô đúng là gan lắm đấy.”
Trong mắt cô ta còn hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ lúc này rồi mà Lục Nghiên Tịch còn có thể giả bộ bình tĩnh, thật sự khiến cô ta bất ngờ.
Nhưng, một giây sau, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lục Nghiên Tịch, Ngụy Như Mai không nhịn được lại cười vang lên.
“Nếu tôi hủy khuôn mặt này giúp cô, cô nói xem, Bác Văn còn thích cô không.”
Nhớ tới bây giờ Tư Bác Văn, Gia Bảo đều bị Lục Nghiên Tịch làm cho chết mê chết mệt.
Trong lòng Ngụy Như Mai không nhịn được mà có hơi phẫn nộ, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
“Lục Nghiên Tịch, đây chính là cái giá mà cô phải trả!”
Nói xong, Ngụy Như Mai duỗi tay, chuẩn bị rạch khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch lùi lại mấy bước theo bản năng, rụt đầu lại.
“Cô cút cho tôi!”
“Ngụy Như Mai, nếu lát nữa Tư Bác Văn tới thì anh ấy tuyệt đối sẽ không tha cho cô.”
“Không phải cô muốn trở về bên cạnh anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452970/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.