"Lục Nghiên Tịch!"
"Cô ở đây làm gì?"
"Cô làm gì con tôi rồi?"
Không biết tại sao theo phản xạ Ngụy Như Mai bắt đầu lo nghĩ, cứ như thể cô ta sợ Lục Nghiên Tịch sẽ làm tổn thương Gia Bảo vậy.
Lời chất vấn của Ngụy Như Mai làm Lục Nghiên Tịch thấy nực cười.
Cô nhếch môi: "Tôi không ác như cô nghĩ đâu, Gia Bảo chỉ là một đứa bé, tôi có thể làm gì nó chứ?"
"Thế tại sao cô ở đây!"
Ngụy Như Mai cắn môi, mở to mắt, cứ trừng Lục Nghiên Tịch như thế.
"Có phải cô là hồ ly tinh không thế, ngó thấy tôi không có ở nhà họ Tư nên nhân cơ hội quay lại với Bác Văn đúng không!"
"Tôi nói cho cô biết, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, đừng có hòng!"
Đột nhiên Ngụy Như Mai cất cao giọng, giận dữ gào thét với Lục Nghiên Tịch.
Trong lòng cô ta, cho dù bây giờ bị Tư Bác Văn hiểu lầm thì rồi sẽ có ngày cô ta trở về nhà họ Tư thôi.
Chắc chắn là vậy!
"Lục Nghiên Tịch, cô đừng tưởng hồ ly tinh nhà cô sẽ giở trò gì được, tôi tuyệt đối không tha cho cô đâu."
"Chính cô đã cướp đi mọi thứ của tôi, hãm hại tôi."
Bộ dạng như mắc chứng hoang tưởng bị hại của Ngụy Như Mai khiến Lục Nghiên Tịch bật cười.
"Ngụy Như Mai, cô đúng là giỏi dát vàng lên mặt đó."
Lục Nghiên Tịch nhếch mép: "Cô không có quyền quyết định mình có được về nhà họ Tư nữa hay không."
"Lo xem lại tình cảnh của mình đi rồi hẵng quản chuyện khác."
Bị đuổi ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452966/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.