Ngụy Như Mai đứng bên cạnh, dù trong lòng không cam tâm nhưng cô ta không dám nói thêm gì nữa.
Cô ta cứ vậy đi theo Tư Bác Văn, chuẩn bị ở đây đợi Lục Nghiên Tịch tỉnh lại.
Tuy nhiên, không lâu sau giọng nói của Tư Bác Văn vang lên.
“Em về nhà trước đi.”
Ngụy Như Mai sửng sốt, không khỏi ngước mắt lên: “Bác Văn, sao vậy?”
Trong vô thức, cô ta không muốn quay về mà muốn ở lại đây.
Dù trong lòng rất khó chịu, nhưng ít nhất hai người đều dưới tầm mắt của cô ta, có thể trông thấy được.
Nếu cô ta đi, giữa hai người xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Như Mai càng thêm căng thẳng.
“Em về chăm sóc cho Gia Bảo trước đi, không còn sớm đâu.”
Giọng Tư Bác Văn lại vang lên, bây giờ đã mười giờ, nếu Gia Bảo không thấy họ sẽ rất lo lắng.
Ngụy Như Mai vốn định từ chối nhưng khi nghe thấy tên của Gia Bảo, cả người có chút choáng váng.
Đúng vậy, ở nhà còn có Gia Bảo.
Không thể không quan tâm Gia Bảo được, lúc này Gia Bảo là hy vọng duy nhất của cô ta.
Ngụy Như Mai vẫn do dự: “Nhưng…”
Nhưng cô ta đi rồi thì bên này phải làm sao?
Lúc này không biết nên làm thế nào cho phải?
Nhất thời Ngụy Như Mai bị cuốn vào một mớ hỗn độn.
Tư Bác Văn mở miệng: “Mau về chăm Gia Bảo đi, chuyện ở đây không cần em lo.”
“Nếu Gia Bảo lại xảy ra chuyện như lần trước thì không hay đâu.”
Nghe đến đây, Ngụy Như Mai không tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452945/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.