“Bây giờ mẹ đã như thế thì nói gì đến xuất viện, mẹ có biết tình trạng hiện tại của mẹ rất tồi tệ không.”
“Lần này mặc kệ mẹ nói gì thì cũng phải ở trong bệnh viện hồi sức, không được đi lung tung.”
Không ở trong bệnh viện hồi sức, đến lúc đó lại xảy ra chuyện thì biết làm sao bây giờ?
Nghĩ thế, Lục Nghiên Tịch càng quyết tâm hơn.
Lý Tang Du nhíu mày: “Nghiên Tịch, không cần đâu mà. Sức khỏe của mẹ thế nào mẹ biết.”
Sao bà lại không biết trạng thái hiện giờ của mình đã dần suy yếu được.
Nhưng vì không muốn gây thêm phiền phức cho Lục Nghiên Tịch, không muốn cô nghĩ ngợi lung tung mà Lý Tang Du cảm thấy bản thân nên chịu đựng.
Vì nhà họ Lục mà Lục Nghiên Tịch đã phải chịu quá nhiều thứ rồi.
Nếu bây giờ bà còn tìm thêm phiền phức cho Lục Nghiên Tịch thì chẳng phải…
Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lý Tang Du.
Cô vươn tay, nắm chặt bàn tay bà.
“Mẹ à, chỉ khi mẹ khỏe mạnh thì gia đình chúng ta mới thật sự là gia đình.”
“Hiện tại mẹ không gắng khỏe lên thì đến lúc mẹ gặp chuyện, con phải làm sao đây?”
Ba đã không còn rồi, cô cũng không muốn cứ thế mà mất thêm mẹ.
Nhớ đến điều này, hốc mắt của Lục Nghiên Tịch không khỏi ươn ướt.
Nghe câu nói của Lục Nghiên Tịch mà Lý Tang Du cũng động lòng theo.
“Nghiên Tịch, nhưng con bộn bề nhiều chuyện như thế, mẹ không muốn thành gánh nặng của con.”
Lục Nghiên Tịch trừng mắt, vờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452926/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.