Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch thấy hơi buồn cười.
“Sao? Cô muốn ra tay với tôi thế nào?
Bây giờ ngoài mẹ ra, cô đã chẳng còn gì từ lâu rồi.
Người đi chân trần thì sợ gì người mang giày.
Ngụy Như Mai cười khẩy một tiếng: “Cụ thể là gì, không phải đến lúc đó là cô sẽ biết à?”
Cô ta biết rõ điểm yếu của Lục Nghiên Tịch hơn bất cứ ai.
Nhìn dáng vẻ này của Ngụy Như Mai, trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng có hơi khó chịu.
Cô nhíu chặt lông mày, đôi mắt sắc bén híp lại: “Vậy ư?”
Bỗng chốc, bầu không khí trong phòng cực kì gay gắt, đầy vẻ đối chọi.
Lục Nghiên Tịch bỗng bật cười.
“Cũng phải thôi, loại phụ nữ có lòng dạ rắn rết như cô thì có gì mà không làm được.”
“Tục ngữ nói rất hay, hổ dữ không ăn thịt con.”
“Không ngờ cô còn không bằng cả súc vật.”
Lục Nghiên Tịch nhìn Ngụy Như Mai, như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô ta.
Con ngươi của Ngụy Như Mai co rụt lại, máu trong người như bị đông cứng mà sững sờ tại chỗ.
“Cô, cô nói cái gì?”
Ánh mắt Lục Nghiên Tịch quá sắc bén, cứ như muốn hoàn toàn nhìn thấu cô ta vậy.
Không biết tại sao, cứ nhớ tới câu mà Lục Nghiên Tịch nói khi nãy, trong lòng Ngụy Như Mai lại càng sợ hãi hơn.
“Lục Nghiên Tịch, ý của cô là gì?”
“Tôi… tôi cảnh cáo cô, đừng có mà ngậm máu phun người!”
Lời của Lục Nghiên Tịch quá mức trắng trợn, giống như đang mỉa mai cô ta làm chuyện đó với Gia Bảo...
Nghĩ tới đây, Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452916/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.