“Chị, chị sao thế?”
Đương nhiên, Thái Thanh Tùng đã phát hiện ra sự kỳ lạ của Lục Nghiên Tịch, không kìm được lên tiếng hỏi cô.
Cô lắc đầu, nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình: “Không có gì.”
“Đi thôi, vừa rồi tôi nhìn thấy một bộ quần áo đẹp, tôi đưa chị đi thử.”
Nói xong, không để cô lên tiếng, Thái Thanh Tùng đã kéo cô đi thẳng về hướng khác.
Tư Bác Văn đứng cách đó không xa, nhìn thấy hết cảnh tượng này.
Cả bàn tay đang nắm chặt kia của cô gái nữa.
Sau khi cô gái này rời khỏi anh, lại lao vào vòng tay của người khác nhanh như vậy ư?
Thật mỉa mai.
...
Ngụy Như Mai quay đầu lại, trông thấy Tư Bác Văn đang ngây ngốc nhìn về một hướng khác.
Cô ta cau mày, nắm chặt tay Gia Bảo: “Bác Văn, anh đang nhìn gì thế?”
Tư Bác Văn thu ánh mắt lại: “Không có gì.”
“Đi thôi, chẳng phải vừa rồi em nói muốn qua đó đi dạo à?”
Thấy Tư Bác Văn nhanh chóng bước đi, Ngụy Như Mai chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác kỳ lạ.
Cô ta cố nén sự khó chịu trong lòng, nhanh chóng đuổi theo.
“Vâng.”
...
“Bác Văn, anh thấy bộ quần áo em thử này có đẹp không?”
Ngụy Như Mai kéo một bộ quần áo, nói với Tư Bác Văn.
Tư Bác Văn không ngẩng đầu lên, cứ thế đáp lại.
“Ừ.”
“Bác Văn, anh còn không nhìn em đấy!”
Ngụy Như Mai không vui bĩu môi, tuy rằng hôm nay Tư Bác Văn thật sự ra ngoài với cô ta.
Nhưng cả người cứ luôn trong trạng thái mất tập trung, điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452902/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.