Sau khi nghe Tư Bác Văn nói vậy, Ngụy Như Mai cũng gật đầu không nói gì nữa.
Cô ta biết, đối với dạng người như Tư Bác Văn, tuyệt đối không thể ép buộc anh quá gấp.
Nếu không, kết quả sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Chẳng bao lâu sau đã đến trung tâm mua sắm.
…
Bên này, Lục Nghiên Tịch đang ngồi trong nhà cầm hồ sơ bệnh án, định đến bệnh viện để thăm khám, không ngờ Thái Vũ Hàng lại đi tới.
“Nghiên Tịch, con muốn ra ngoài à?”
Nghe Thái Vũ Hàng hỏi, Lục Nghiên Tịch không ngừng lắc đầu.
“Không ạ, chú Thái có việc gì?”
Cô luống cuống che đi bệnh án của mình, làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì nhìn Thái Vũ Hàng.
Thái Vũ Hàng cười khẽ: “Nghiên Tịch, nếu con không có việc gì thì chú có thể nhờ con giúp chú một chuyện không?”
Thái Vũ Hàng đã lên tiếng, sao Lục Nghiên Tịch có thể từ chối.
“Chú Thái, chú nói thẳng là được ạ.”
“Đừng có giúp hay không giúp, khách sáo quá ạ.”
Thái Vũ Hàng cười khẽ, có chút xấu hổ.
“Là thế này, hôm nay con trai chú từ nước ngoài bay về, nhưng công ty còn có chút việc cần chú xử lý. Chú có chút bất tiện.”
“Con xem thử có thể giúp chú không…”
Không đợi Thái Vũ Hàng nói hết, Lục Nghiên Tịch đã gật đầu.
“Chú Thái, chuyến bay mấy giờ ạ? Con sẽ đi thẳng qua đó ngay.”
Nhìn dáng vẻ xấu hổ nhờ vả cô của Thái Vũ Hàng, Lục Nghiên Tịch không khỏi bật cười.
Thái Vũ Hàng đã giúp gia đình họ nhiều như vậy cơ mà, chỉ là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452901/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.