Được thả ra đột ngột, Lục Nghiên Tịch đi thẳng vào phòng tắm. Sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý, cô nhìn bữa sáng trên bàn, rửa tay rồi ngồi xuống.
Nhìn biểu hiện của cô, Vương Chấn có chút kinh ngạc. Xem xong những tin tức này mà cô vẫn có thể bình tĩnh được, hơn nữa vui vẻ ăn mì xong là thoải mái bước vào vách ngăn, ở lại đó, còn không mất công ông ta phải bắt trở lại.
Trong lúc mải nghĩ ngợi, ông ta đã bê bát vào bếp.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên, Lục Nghiên Tịch thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy điện thoại di động ra bấm số của Uông Minh Nhã. Cũng may mà liên lạc trong khoảng thời gian này, cô đã nhớ được số của Uông Minh Nhã.
Vừa kết nối, Lục Nghiên Tịch còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói vô cùng sốt ruột của Uông Minh Nhã: “Tôi đã nói rồi, Lục Thị vẫn còn đấy, chưa bán đi, không có chuyện tổng giám đốc Lục bỏ chạy đâu. Đã bảo các anh đợi thêm một chút rồi còn gì? Mỗi ngày đổi hơn chục số. Lục Thị to như thế có thể chạy được chắc?”
Nghe xong đoạn ấy, Lục Nghiên Tịch đã hiểu: “Lục Thị đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại thành ra thế này?”
Là giọng nói của Lục Nghiên Tịch. Uông Minh Nhã lập tức ngồi thẳng dậy, suy nghĩ về việc của Lục Thị, kể lần lượt: “Lần đầu dự án đến đòi tiền, tổng giám đốc Tư đã giải quyết giúp, nói là có thể đến Tư Thị nhận khoản tiền này. Thế nhưng nhóm cổ đông kia cho rằng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452893/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.