Đến khi Lục Nghiên Tịch mở mắt nhìn thấy ánh sáng một lần nữa thì đã là sáng hôm sau. Lúc tỉnh lại, Lục Nghiên Tịch cảm thấy cả người đau nhức, cô bị trói chặt trong một căn phòng nhỏ, nhờ ánh mặt trời sáng rực chiếu vào mà có thể thấy rõ có vẻ nơi này là một phòng chứa đồ.
Cô dần tỉnh táo lại và nhớ lại chuyện trước đó. Lúc vào nhà vệ sinh, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cây gậy đánh thẳng vào đầu, hai mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh.
Những chuyện xảy ra sau đó, cô không hề có chút ấn tượng nào hết.
Nhưng bây giờ cô đã biết tình cảnh của mình rồi. Tay chân bị trói chặt, cuộn người nằm trên mặt đất, tay chân đã tê dại không còn cảm giác. Cô khẽ mở miệng định nói chuyện, nhưng cổ họng đã khàn đến mức không thể phát ra âm thanh. Xung quanh cũng không có thứ gì có thể dùng để cắt dây thừng, mà dù có thì cũng chưa chắc cô có sức lực.
Cô mơ màng đợi cả buổi sáng mới có người đẩy cửa ra. Cơ thể to lớn chặn ngang cánh cửa chật hẹp, những tia sáng rực rỡ chiếu vào qua khe hở vô cùng chói mắt.
Lục Nghiên Tịch nhắm mắt lại, lúc mở mắt, thấy rõ người trước mặt, đầu óc mơ màng gọi một tiếng: “Chú.”
“Chú?” Cô còn chưa kịp phản ứng, Vương Chấn đã lắp bắp kinh hãi, nhìn Lục Nghiên Tịch với vẻ mặt không dám tin: “Cô còn gọi tôi là chú à?”
Sau khi xác định bản thân không nghe lầm, ông ta còn nghi ngờ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452892/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.