‘Tinh’, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, di động hiển thị tin nhắn của Mộ Bảo Vinh gửi tới.
“Buổi chiều rảnh thì tới bệnh viện một chuyến để kiểm tra!”
Thấy dấu chấm than, Lục Nghiên Tịch biết, lần này cô bắt buộc phải đi.
“Được.” Chu Nhã Khiết giật lấy điện thoại, lập tức nhắn đáp lại một chữ “được”.
Chu Nhã Khiết cười hì hì nhoài tới gần: “Tớ xong việc sẽ đi cùng cậu tới đó. Tớ không yên tâm để cậu một mình, hì hì.”
Lý do này khá đấy! Lục Nghiên Tịch thật sự chẳng buồn phỉ nhổ, cũng khâm phục cô ấy, ngay cả điều kiện của người ta cũng đã điều tra rõ ràng, cô không tiện nói gì nữa.
Tan làm, cô và Chu Nhã Khiết cùng tới bệnh viện thành phố. Sau khi làm một loạt kiểm tra, Mộ Bảo Vinh dặn cô phải ăn nhiều đồ có hàm lượng protein cao và tránh bị thương.
Suốt quá trình, đôi mắt Chu Nhã Khiết đều dính chặt trên người của Mộ Bảo Vinh, cứ chốc lát lại hỏi: “Bác sĩ Mộ có mệt không?”
“Không mệt.”
“Bác sĩ Mộ, tại sao anh không hẹn hò?” Chu Nhã Khiết hỏi một đống vấn đề chỉ để trải đường. Cô ấy chớp mắt, đôi mắt sáng bừng cả lên.
Mộ Bảo Vinh ngẩng đầu liếc nhìn cô ấy, ôn tồn nói: “Không thích con gái.”
Dứt lời, anh ấy còn giả bộ đẩy chiếc mắt kính viền vàng.
Lúc này Chu Nhã Khiết đã sốc đến độ con ngươi suýt rớt cả ra, không thể nào gượng cười nổi nữa, có chút không dám tin.
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc chững chạc của Mộ Bảo Vinh, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452834/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.