“Rời khỏi? Chị họ, chị đã làm đến bước này rồi mà Tư Bác Văn còn chưa chạm vào chị. Rốt cuộc ai mới là người phải rời khỏi, trong lòng chị không rõ à?” Lục Nghiên Tịch chế giễu lại, nhìn dáng vẻ đắc ý của Vu Diễm My, cô chỉ muốn giẫm xuống đất.
Ngày thường cô ta giở trò, cô có thể làm lơ, thậm chí còn mắt nhắm mắt mở chỉ vì chuyện sau này. Nhưng bây giờ cô không thể nhịn nổi nữa, cộng thêm thái độ của Tư Bác Văn vừa nãy, khiến cô hiểu rõ một chuyện.
Tư Bác Văn hoàn toàn không có ý gì với Vu Diễm My, cô cũng không cần nể nang cô ta nữa.
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Vu Diễm My trở nên khó coi, mà nhiều hơn cả vẫn là tức giận. Trong cơn kích động, cô ta bất giác giơ hai tay lên muốn tát, nhưng đối phương lại là Lục Nghiên Tịch.
Cô không phải là người dễ bắt nạt, lúc né tránh, ánh mắt lạnh lẽo quét qua: “Vu Diễm My, nếu chị dám đánh, tôi sẽ đuổi ba chị khỏi Lục Thị!”
Lục Huyền Lâm vẫn còn đó, chỉ cần ông mở miệng, cho dù không làm quá mức nhưng nhất định sẽ che chở cho con gái cưng của mình!
“Lục Nghiên Tịch, mày cũng đáng ghét y hệt mẹ mày!” Chỉ ỷ vào sự che chở của Lục Huyền Lâm, trước kia bắt nạt mẹ cô ta, bây giờ đổi thành con gái bà ta lấy ba mình ra để chèn ép.
Thế nhưng cả gia đình cô ta lại chịu ơn Lục Huyền Lâm, chỉ đành bị gò bó.
Vu Diễm My tức giận cầm túi xách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452833/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.