“May mắn là lúc nãy đã kêu mấy người vệ sĩ kia đi rồi.”
Trôi qua một lúc lâu, đã sớm không nhìn thấy bóng người đâu nữa, nhưng mà Lục Huyền Lâm vẫn còn ngơ ngác nhìn về hướng đó. A Minh có hơi không chịu được nữa, liền ung dung bước đến.
Nhưng Lục Huyền Lâm vẫn không có phản ứng, A Minh đành phải ra đòn sát thủ.
Anh ta cũng không tin là tổng giám đốc có thể không thèm để ý đến tấm ảnh chụp chung với cô Lý.
Vừa mới để điện thoại di động tới trước mặt Lục Huyền Lâm, sau đó nhanh chóng lấy lại, quả nhiên đã có thể hấp dẫn ánh mắt của Lục Huyền Lâm.
“Đưa cho tôi.” Giọng nói của Lục Huyền Lâm có chút nghiêm túc, dựa vào đó mà có thể che giấu sự vui mừng trong lòng mình.
“Cái gì, cho anh cái gì?” A Minh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, giả làm tên ngốc không sợ chết, yên lặng bỏ điện thoại di động vào trong túi.
Đúng là ba ngày chưa đánh thì leo lên đầu ngồi, Lục Huyền Lâm tự mình đẩy xe lăn về phòng bệnh: “Trong vòng một năm, đừng nghĩ tới chuyện tăng lương.”
“Hả? Tổng giám đốc, tôi sai rồi, tôi sẽ gửi cho anh trong vòng ba giây.”
Nghe nói như thế, A Minh liền nhanh nhẹn làm một loạt các động tác, tiền chính là tài sản dùng để cưới vợ đó.
Quả nhiên là người nắm giữ tài chính mới là kinh khủng nhất, tay không cần động một cái mà đã khiến lòng người khác phải run sợ.
Nhìn tấm ảnh trên điện thoại di động, khóe miệng Lục Huyền Lâm nhịn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452775/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.