Tịch nhảy nhót bên cạnh xe lăn của Lục Huyền Lâm, cái miệng nhỏ không ngừng mở ra đóng lại, nói hết đạo lý này tới đạo lý khác, giống y như là Tiền Vũ Lam.
Chẳng lẽ trẻ con đều thông minh như thế à?
Ánh mắt cưng chiều của Lục Huyền Lâm vẫn luôn dừng ở trên người Tịch, cảm giác hạnh phúc rời khỏi mình từ sáu năm trước, lúc này lại nhẹ nhàng chảy xuôi trong lòng mình.
Nếu như có thể, anh hi vọng con đường này đi lâu thêm một chút, lại lâu thêm một chút nữa.
“Chú kỳ quái ơi, sao chú cứ nhìn cháu mãi thế, trên mặt Tịch dính bẩn ạ?” Tịch vừa nói, bàn tay nhỏ vừa sờ tới sờ lui trên mặt mình.
Cô bé nhớ là mình đã rửa mặt sạch sẽ lắm rồi mà.
“Không phải đâu, chỉ là cảm thấy Tịch vô cùng đáng yêu, rất là xinh đẹp.”
“Đó là đương nhiên rồi, cháu thừa kế sự xinh đẹp của mẹ mà.” Tịch tự hào le lưỡi với Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm rất đồng ý với cách nói này, mặc dù bây giờ Tịch vẫn còn nhỏ, nhưng mà những đường nét trên gương mặt trông khá giống với Lý Tang Du, có một vài chỗ có thể là do di truyền gen của ba, cho nên càng sắc sảo hơn Lý Tang Du.
Sau khi trưởng thành, chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp.
Hai người bất tri bất giác đi đến nơi bán đồ ăn của bệnh viện, thời gian vẫn là quá nhanh.
Bởi vì lo lắng, Lục Huyền Lâm vẫn luôn ở bên cạnh Tịch.
Nhưng mà tổ hợp này thu hút không ít ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452774/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.