Mẹ Lục ở bệnh viện một lát, sau đó đến khi thật sự không chịu được nữa, Lục Huyền Lâm mới đề nghị bà ta về nhà nghỉ ngơi. Bà ta lập tức đồng ý không chút do dự.
Mẹ Lục vừa định xách túi đi ra cửa thì cánh cửa phòng bệnh đã bị Mộ Nhã Kỳ tới thăm Lục Huyền Lâm mở ra trước.
Hai người phụ nữ đều lập tức sững sờ. Thế nhưng, Mộ Nhã Kỳ vô cùng hiểu chuyện, cô ta tiện tay tháo kính râm xuống chào mẹ Lục: “Con chào dì Lục, đã lâu không gặp dì rồi, dì vẫn giống như trước đây.”
Nhưng mẹ Lục phải nhìn một lúc mới nhận ra: “Là Mộ Nhã Kỳ đúng không? Dì cũng sắp không nhận ra con rồi đây.”
Lục Huyền Lâm không có nhiều bạn thân, mà mẹ Lục cũng không biết hết họ. Mộ Nhã Kỳ là nữ, trông lại rất thuận mắt nên đương nhiên càng có ấn tượng sâu sắc hơn.
Hai người đứng ngoài cửa trò chuyện đôi câu với nhau. Nhìn thấy Mộ Nhã Kỳ xách theo giỏ trái cây nói là tới đây thăm Lục Huyền Lâm, hai mắt mẹ Lục sáng lên. Bà ta cũng không tiện quấy rầy hai thanh niên nên nhanh chóng rời đi.
Mộ Nhã Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cầm giỏ trái cây đi vào phòng bệnh. Cô ta cũng mặc kệ hoa quả có bị hư hay không, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Tôi đã làm việc cả ngày trời mà còn không quên xách trái cây tới thăm cậu đây. Cậu Lục rủ lòng thương, có thể bớt cho tôi sáu mươi triệu được không?”
Chưa đợi Lục Huyền Lâm nói gì thì Mộ Nhã Kỳ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452759/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.