Cảnh tượng này hơn mười năm sau Lục Huyền Lâm vẫn nhớ như in, đó là lúc Tang Du thả chú chim nhỏ bị thương đã được cô bé chữa khỏi.
Mẹ của Lý Tang Du, Bùi Lâm đứng bên cạnh cô bé, dịu dàng nhìn Tang Du.
Ba Lý đứng ở một góc chụp ảnh, ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Đây là hồi Lục Huyền Lâm còn nhỏ, lần đầu tiên gặp gỡ Lý Tang Du khi đi theo ba mẹ tới nhà họ Lý.
Chỉ một ánh nhìn ấy, anh đã phải lòng cô bé Tang Du xinh đẹp, đáng yêu và lương thiện này.
Nụ cười của cô bé duyên dáng tựa thiên thần, tỏa sáng như ánh mặt trời, nhưng cô lại hiếm khi cười với người ngoài.
Sau đó, Lục Huyền Lâm đòi bằng được bức ảnh này.
Hiện tại, rất lâu rồi Lục Huyền Lâm không dùng hai từ lương thiện để nói về Lý Tang Du.
Không biết Lục Huyền Lâm ngẩn người nhìn ảnh bao lâu, cuối cùng cất bức ảnh vào trong hộp sắt, khóa lại, đi một mạch ra khỏi phòng đọc sách.
“Cậu chủ, muộn thế này rồi còn ra ngoài sao?” Dì Vương bắt gặp Lục Huyền Lâm đi ra.
“Ừ, sau này không tới nữa.” Mọi thứ ở đây đều sẽ khiến Lục Huyền Lâm nhớ đến Lý Tang Du, dường như chỗ nào cũng có hình bóng của cô, nếu đã ly hôn rồi thì cũng không cần phải nhớ đến nữa.
Sau này sẽ không tới nữa...
Dì Vương sững sờ nhìn Lục Huyền Lâm rời đi.
...
“Tang Du gọi lại cho bà chưa? Nhìn bà lo lắng thế nào kìa.” Ba Lý lắc đầu.
Một lúc sau, trên lầu bỗng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452693/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.