“Tôi nói với cô vì sợ là nếu tôi có chuyện gì không ổn ở bên ngoài thì ít nhất sẽ có người biết tôi đang ở đâu.” Lý Tang Du không nói với ba cô cũng để ngăn chặn chuyện của đứa trẻ bị lộ ra ngoài.
Thấy Lý Tang Du đã nghĩ thoáng mọi chuyện và cũng suy tính chu đáo, Vu Thiến không sao tả được cảm giác hiện tại. Lý Tang Du dứt khoát nhảy ra khỏi cái vòng lẩn quẩn, vướng víu này, không có tí lưu luyến nào như vậy, nhưng cô ta thì vẫn chìm nổi trong cái vòng ấy, vẫn ghen tuông, vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông chưa từng liếc mắt gì tới mình kia.
Trước đây cô ta ghen tị với mọi thứ mà Lý Tang Du có.
Giờ đây cô ta vẫn ghen tị, ghen tị khi Lý Tang Du bị bỏ rơi nhưng vẫn có thể từ bỏ mọi thứ một cách thoải mái như vậy, sau đó một mình rời đi.
“Khi nào cô đi?”
“Chỉ hai ngày tới thôi.”
“Sao vội vàng vậy?”
“Ừ, đi càng sớm càng tốt, tôi sợ chậm quá thì sẽ...” Lý Tang Du còn chưa nói hết.
Cô sợ muộn quá bụng sẽ ngày càng lớn, đến lúc lộ tẩy rồi thì muốn rời đi cũng không được.
Vu Thiến không hỏi, hôm nay Lý Tang Du thực sự muốn nói lời tạm biệt với cô ta.
...
“Cậu chủ, cậu về rồi!” Giọng điệu của dì Vương không giấu được sự kích động, bà ta không nhớ nổi đã bao lâu rồi cậu chủ nhà mình mới về đây, cả căn biệt thự này hoang vắng quạnh quẽ đến rợn người.
Mấy người làm giương mắt nhìn nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452692/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.