Chương trước
Chương sau
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lý Tang Du, tâm trạng ai nấy đều phập phồng.
Lý Tang Du từ bỏ tài sản là một cơ hội dành cho bọn họ, nhưng mặt khác lại có người âm thầm phỏng đoán người phụ nữ này có bị ngu hay không thế?
Lý Tang Du nói ra sự thật, biết mình bị gắn cho cái mác không biết điều, nhưng cô cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ ông cụ nổi giận.
Sau một hồi lâu, ông cụ thở dài một tiếng: “Muốn ly hôn thì ly hôn vậy, ông không phản đối, sau khi ly hôn thì con ở lại, để cái thằng chết dẫm kia cút ra khỏi nhà.”
“Ơ ông…” Lý Tang Du kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt hiền hòa của ông cụ.
Giữ một người ngoài ở lại, đuổi cháu trai ruột của mình đi, cách làm này của ông cụ khiến Lý Tang Du buộc phải nghi ngờ liệu bây giờ ông cụ có đang không tỉnh táo hay không thế?
Luật sư Trần Siêu ở bên cạnh cầm bút không biết nên viết như thế nào, lời ông cụ nói lúc này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Phát hiện thấy Trần Siêu đang đứng thừ người ra đó, cặp lông mày hoa râm của ông cụ nhíu lại: “Nhìn tôi làm gì? Mau viết đi.”
“Dạ, vâng, vậy thì tôi quay về sẽ viết lại di chúc lần nữa.” Trần Siêu lo lắng lại hỏi một câu: “Ông Lục này, ông thật sự chắc chắn muốn viết như vậy sao?”
Ông cụ vẫn chưa trả lời, Hà Thất Thất đã vội vã nói: “Ông à, sao ông có thể giao tất cả tài sản cho một người ngoài như thế chứ? Vậy chúng cháu làm sao bây giờ?”
Lời này chỉ có đứa thiếu đầu óc lại bốc đồng như Hà Thất Thất nói ra là thích hợp nhất, những người khác muốn nói nhưng vì đủ mọi hoàn cảnh mà không dám nói, bởi vậy nên Lục Hương Cầm cũng không lên tiếng quát tháo bảo con gái mình dừng lại.
“Ba, ba vừa làm phẫu thuật xong, chắc hẳn cần phải nghỉ ngơi nhiều, việc này đợi mấy ngày nữa nói tiếp cũng không muộn mà.” Mẹ Lục nói.
Trong những người này, người thiệt thòi nhất chính là bà ta, ngộ nhỡ Lý Tang Du lấy được tài sản thật, nó lại ly hôn với con trai mình, chờ sau khi Lý Tang Du mang theo đống tiền nở mày nở mặt rời khỏi đây, tất cả người nhà họ Lục bọn họ sẽ chẳng có liên quan gì đến khối tài sản kếch xù kia nữa.
Cho nên bây giờ hình thành cục diện chung kẻ địch về một phe, cho dù lúc trước có xa cách như thế nào thì hiện tại cũng bắt đầu liên thủ đối phó Lý Tang Du.
Ông cụ không để ý đến đám người đó, nói thẳng với Trần Siêu: “Chắc chắn, cứ viết như vậy đi.”
“Ông, con không đồng ý.” Hà Thất Thất gắt gỏng: “Tất cả mọi người ở đây cũng sẽ không đồng ý.” Cô ta lấy toàn bộ nhà họ Lục ra làm hậu thuẫn.
“Nếu như chúng mày cứ tiếp tục làm ầm ĩ thì tao sẽ quyên góp tất cả tài sản, khiến chúng mày không lấy được một cắc.” Ông cụ đã mất hết kiên nhẫn, đồ của mình mà còn không thể làm chủ hay sao?
Nghe xong lời này, những người đang định lên tiếng ủng hộ Hà Thất Thất đều lập tức im lặng, nếu như ông cụ quyên góp thật thì đúng là thiệt thòi lớn cho bọn họ, ngay cả đường lui cũng không còn.
Thấy ông cụ trở nên kích động, Lý Tang Du lập tức an ủi: “Ông, ông tuyệt đối đừng tức giận…”
Trong mắt tất cả mọi người, lòng tốt của cô chỉ là một màn kịch.
“Lý Tang Du, cô giỏi thật đấy, đã chiếm được món hời lớn như thế mà còn ở đây giả vờ ngoan ngoãn, diễn cho ai xem hả?” Hà Thất Thất hận thấu xương kẻ nửa đường ngáng chân này: “Sao trước đây không thấy cô đối xử tốt với ông như vậy? Bây giờ vừa nghe nói có tài sản cho cô thì lại trở nên ngoan ngoãn ngay. Đúng là diễn viên đại tài mà.”
“Thất Thất, cháu ngậm miệng lại, Chỉ cần Tang Du còn làm chị dâu cháu một ngày thì nó vẫn là bề trên của cháu. Ở ngay trước mặt ông mà cháu cũng không tôn trọng con bé như thế, không biết ở phía sau các cháu còn ức hiếp con bé như thế nào nữa.” Cơn tức giận vừa mới được dập tắt của ông cụ lúc này lại bùng lửa lên.
Ông nắm lấy tay Lý Tang Du, vỗ nhè nhẹ bàn tay của cô: “Tang Du, cháu là đứa trẻ ngoan, trước đây do ông không hiểu rõ cháu, không biết bên cạnh mình có một đứa cháu dâu tốt như vậy, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn…”
Trong mắt ông cụ có vẻ tiếc nuối.
“Ông à, cháu…” Lý Tang Du được khen không biết nên nói cái gì.
Từ khi ông cụ tỉnh lại sau phẫu thuật vẫn luôn nói cô là đứa trẻ ngoan, chuyện này khiến cô bối rối.
Ai cũng hy vọng mình được người khác coi trọng, được người khác coi như bảo bối, nhưng bây giờ sự đảo ngược tình thế này hình như phát triển quá nhanh thì phải.
Mẹ Lục dùng cùi chỏ huých vào người Lục Huyền Lâm đã đứng một lúc lâu vẫn chưa nói gì. Nói thế nào thì anh cũng là đứa cháu trai mà ông cụ yêu quý nhất, trước đây từng chiều theo anh như vậy, bây giờ anh mở miệng nói chuyện thì ít nhiều gì cũng sẽ có chút sức nặng.
Cho dù mẹ Lục gây rối như thế nào đi chăng nữa, Lục Huyền Lâm vẫn không mở miệng, điều này làm bà ta lo lắng.
“Cái thằng chết dẫm này đã nói với ông rất nhiều chuyện liên quan đến con. Mấy năm nay nhà họ Lục chúng ta như vậy, còn có cả ông nữa, người làm ông như ông cũng có lỗi với con, ôi…”
“Ông à, chuyện đã qua cả rồi, cũng không cần nhắc lại đâu ạ.” Lý Tang Du cũng không rõ ông cụ đã biết chuyện gì, chỉ có thể trả lời đại khái.
“Tang Du, nhiều lần con bị mọi người hiểu lầm, hai lần sảy thai, ông đều không đòi lại công bằng cho con, thậm chí không hề đứng ra nói đỡ cho con lấy một câu. Mình con gánh vác, chịu đựng, không nói với ai, ngay cả nhà ngoại con cũng không nói… Đứa trẻ ngoan như vậy, gả cho cái thằng chết dẫm này, thật đúng là đời trước nó tích phúc đức mà!” Hốc mắt ông cụ ướt dần, giọng nói hơi run run.
Lý Tang Du không nhịn lòng được mà nhìn thoáng qua Lục Huyền Lâm, anh đã nói những gì với ông?
“Ông biết trong lòng con oán hận nhà họ Lục, tất cả mọi người nhà họ Lục đều chưa từng niềm nở với con. Bị người khác hãm hại, con không giải thích, có điều tra ra chân tướng, con cũng không nói một câu cho mình, bị cái thằng kia ức hiếp cũng chịu đựng một mình. Con giấu hết mọi chuyện vào trong lòng, con quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nỗi khiến ông đau lòng…”
Nếu có người chỉ tay thẳng vào mặt cô mắng chửi, cô sẽ không rơi nước mắt. Duy nhất chỉ khi được người khác cảm thông, chỗ mỏng manh yếu ớt sâu thẳm nhất trong đáy lòng tan vỡ, nước mắt cô rưng rưng, cuối cùng không kiềm chế nổi rơi xuống.
“Ông, cảm ơn ông đã thông cảm cho con!” Lý Tang Du nghẹn ngào. Nếu ngay từ lần đầu tiên ông cụ đã có thể hiểu cô, che chở cô được như vậy thì cho dù Lục Huyền Lâm không tốt, cô cũng sẽ không có chuyện kiên quyết ly hôn như vậy. Nhưng bây giờ tất cả đều đã quá muộn màng: “Là con có lỗi với ông, con phải phụ lòng tốt của ông rồi ạ, con bắt buộc phải ly hôn, con cũng sẽ rời khỏi nhà họ Lục, tài sản của ông con cũng không cần lấy một đồng.”
Lý Tang Du kiên quyết nói, ông cụ đã hiểu, dù đau lòng nhức óc nhưng lại không thể làm gì, thở dài nặng nề, nhìn về phía ba Lý: “Tiểu Lý à, cậu có một đứa con ngoan, chỉ tiếc nhà họ Lục chúng tôi không có phúc phần này…”
Ba Lý nở mày nở mặt. Ông ấy vẫn luôn biết con gái mình rất ưu tú, bây giờ lại nhận được sự khẳng định công khai của ông cụ Lục, đương nhiên càng hớn hở ra mặt.
Ba Lý liếc nhìn Lục Huyền Lâm không lên tiếng, chau mày: Hừ, đúng là cái thằng có mắt không tròng, dám ngược đãi con gái của ông đây như vậy, về sau cậu sẽ phải hối hận.
Không còn nhà họ Lục, Lý Tang Du có thể sống rất tốt, thậm chí tìm được một người đàn ông tốt hơn cả Lục Huyền Lâm là chuyện không thành vấn đề.
“Chị dâu, em ủng hộ chị ly hôn. Nếu đó đã là một cái hố, còn là cả một cái hố to, thì nhất định phải nhảy ra ngoài. Chỉ khi nhảy ra ngoài thì mới có thể phát hiện thế giới bên ngoài tươi đẹp biết bao nhiêu.” Tiền An Na đột nhiên lên tiếng.
Ở nơi này, cô chỉ là một quần chúng ăn dưa hóng hớt, chứng kiến cả nhà họ Lục tranh đấu gay gắt. Từ đầu đến cuối cô vẫn luôn đứng về phía Lý Tang Du, lúc này cô vẫn ủng hộ Lý Tang Du.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.