Lý Tang Du vẫn còn cảm thấy không đủ, quay đầu lại cười, dáng vẻ rất hào phóng: “Lục Huyền Lâm, chuyện chúng ta ly hôn như ván đã đóng thuyền rồi, đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Vậy nên xin anh bây giờ đừng đứng trước mặt tôi tỏ ra đáng thương nữa, cứ như thể là tôi cắm sừng anh không bằng. Thế này đi, đến bao giờ anh nghĩ kỹ, nghĩ thông rồi, muốn ký tên thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ không chớp mắt mà ký tên vào cho anh.”
Lý Tang Du vừa nói vừa đi tới ngồi xuống sofa: “Ôi trời, thoải mái quá, cơm no rượu say đúng là một chuyện lớn trong đời khiến người ta phải đắc ý.”
Lục Huyền Lâm tức đến mức cả mặt xanh lè.
Đáng chết! Nhưng anh vẫn cảm thấy Lý Tang Du nói rất có lý, làm anh không thể phản bác được.
“Đúng rồi, tôi cảnh cáo anh nhé Lục Huyền Lâm. Nếu như anh đã quyết định ở bên cạnh Uyển Khanh rồi thì bớt bớt cái tâm tư đó của anh đi, một lòng một dạ đối xử với nó. Tốt xấu gì anh cũng là em rể tương lai của tôi, coi như tôi lên lớp miễn phí cho anh một bài.”
Lý Tang Du thể hiện ra ngoài rất bình thường, cho dù không cam lòng đến đâu thì Lý Uyển Khanh vẫn là em gái cùng ba khác mẹ của cô, cô làm như vậy thì ít nhất cũng sẽ không khiến ba phải khó xử.
Thái độ không quan tâm của Lý Tang Du làm Lục Huyền Lâm tức điên, anh đi tới trước mặt Lý Tang Du, kéo tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452662/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.