Khóe miệng Thời Nhiên Phong khẽ run lên, cuối cùng không nói thêm gì.
Lý Tang Du còn tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ lại có thể thấy được biểu cảm dường như có mang chút chua xót trên gương mặt Thời Nhiên Phong.
“Sao thế? Chẳng lẽ anh Thời cảm thấy tôi nói không đúng sao?”
“Không phải, cô nói rất đúng.” Nếu như nói có người có thể bước vào trái tim anh ta thì người trước mặt chính là người ấy.
Cho đến tận bây giờ, anh ta chỉ sẵn lòng trò chuyện với một mình Lý Tang Du.
“Anh Thời, tôi cảm thấy anh không cần phải thường xuyên nghiêm mặt đâu. Ờm, ý tôi là anh nên cười nhiều hơn, như thế mới không khiến con gái sợ chạy mất dép.” Lý Tang Du đưa ra lời khuyên xác đáng.
Đúng vậy. Cô cảm thấy Thời Nhiên Phong nghiêm chỉnh quá mức, như thế sẽ làm người ta có cảm giác xa cách.
“Cô Lý thích nhìn thấy tôi cười thường xuyên à?” Thời Nhiên Phong bất ngờ nói.
Trời, chuyện này liên quan gì đến cô chứ? Ưm, nhưng mà đúng là cô muốn nhìn thấy nụ cười của anh ta thật, hẳn là sẽ đẹp lắm.
“Tôi chỉ cảm thấy anh cười nhiều lên mới không làm người ta có cảm giác xa cách thôi, giả dụ như tôi này, đàn ông lạnh lùng quá bình thường tôi đều không dám tới gần, sẽ khiến tôi có tâm lý rụt rè e ngại.” Lý Tang Du thật thà nói.
“Ừ.”
Bầu không khí chợt trở nên im lặng.
Lý Tang Du bỗng lấy ra một tờ ngân phiếu từ trong túi xách, trịnh trọng đưa cho Thời Nhiên Phong: “Anh Thời, cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452661/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.