Nghe thấy lời nói của Tư Bác Văn, ánh mắt Lục Nghiên Tịch tràn đầy sự khó hiểu, giống như chẳng thể hiểu được anh đang nghĩ gì.
"Bác Văn, có thể giữ lại những thứ này mà."
Lục Nghiên Tịch kiên quyết nhìn Tư Bác Văn nói thẳng.
Nghe những lời này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn im lặng một lúc, không biết nên nói gì.
Đứa bé này, đâu phải là anh không muốn giữ lại.
Nhưng chuyện này, anh cũng chẳng còn cách nào khác.
Với tình trạng sức khỏe của Lục Nghiên Tịch hiện tại, nếu lựa chọn để lại đứa bé, chắc chắn sẽ có rất nhiều nguy hiểm không lường trước được.
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng mình, đứa nhỏ này tuyệt đối không thể giữ lại.
"Nghiên Tịch, tình trạng sức khỏe của em hiện tại không thích hợp để sinh con."
Khi nói điều này, Tư Bác Văn cũng cảm thấy có hơi khó chịu trong lòng.
Đây là đứa con đầu lòng của anh và Lục Nghiên Tịch, anh làm sao có thể không muốn sinh con ra chứ.
Nhưng hiện thực phũ phàng đang bày ra trước mắt bọn họ, khiến họ không còn cách nào khác.
Ngay khi Tư Bác Văn thốt ra lời này, trong phút chốc, sắc mặt của Lục Nghiên Tịch cũng bắt đầu khó coi.
Cô hơi mím môi: "Bác Văn."
"Thật ra em rất muốn sinh đứa bé này..."
Lục Nghiên Tịch còn chưa kịp nói xong thì Tư Bác Văn đã thẳng thừng cắt ngang: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/3006543/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.