Sau khi Hoắc Vũ Khải rời đi, Tư Bác Văn đưa tay lên quơ qua quơ lại trước mặt Lục Nghiên Tịch, hơi ghen tỵ nói:
“Người đã đi lâu như vậy rồi, còn nhìn sao?”
Đôi mắt của người phụ nữ này sắp dán chặt lên hình bóng người vừa rời đi rồi.
Nhìn điệu bộ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không nhịn được cười, ánh mắt trêu chọc:
“Ai nói thế?”
“Em không có nhìn, được chưa?”
Người đàn ông này cả ngày chỉ biết nói linh tinh.
“Không có á? Lẽ nào điều anh tận mắt nhìn thấy là giả sao?”
Tư Bác Văn nhướng mày, lập tức chất vấn Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch bĩu môi: “Là giả!”
Cô chỉ muốn nhìn Hoắc Vũ Khải thêm một lúc mà thôi, nghĩ tới dáng vẻ mất mát của Hoắc Vũ Khải khi rời đi ban nãy, đến bây giờ trong lòng cô vẫn hơi tiếc nuối.
Thấy Lục Nghiên Tịch cố ý trêu chọc mình. Tư Bác Văn vươn tay nhéo mũi cô, giọng điệu cưng chiều:
“Còn như thế này nữa thì anh phải phạt em rồi.”
“Phạt em cái gì cơ?”
Đôi mắt to tròn của Lục Nghiên Tịch ngước lên, cứ nhìn Tư Bác Văn ở trước mặt như thế.
Cô còn chưa phản ứng lại, chỉ thấy khóe môi Tư Bác Văn nhếch lên rồi áp môi lên môi cô.
Lục Nghiên Tịch trợn mắt, đưa tay lên đẩy ngực Tư Bác Văn.
Giây tiếp theo, hai tay của Lục Nghiên Tịch cũng bị Tư Bác Văn nắm chặt, khóa ra sau người cô.
“Khụ.”
“Ưm, đừng…”
Lục Nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/3006541/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.