111. Ra là, Giang công tử đang dần thích ứng với thân phận mới của mình.
Trong bóng đêm không thấy được gì, nhưng Giang Tỉnh vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc này của Lâm Thanh Vũ. Cậu đứng dậy đốt đèn, ánh sáng xuyên qua rèm vải thưa, chiếu lên long sàng vàng nhạt ấm áp.
Giang Tỉnh ngồi xuống giường, dạng hai chân ra, kéo Lâm Thanh Vũ ra khỏi chăn bông, cẩn thận quan sát vẻ mặt của đối phương, quả nhiên là bất lực mờ mịt giống như cậu nghĩ. Cậu bế Lâm Thanh Vũ lên đùi mình, ôm y từ phía sau: "Đương nhiên là được rồi, huynh muốn thích ta thế nào cũng được, ta cầu còn không được đây này."
Lâm Thanh Vũ rũ mắt: "Nếu cách mà ông trời báo ứng lên ta là bắt người ta thương đau khổ..."
"Nếu là thế, thì sao ông trời lại cho ta cơ hội trở về từ cõi chết? Cứ cho ta chết luôn không phải hay hơn sao."
Lời Giang Tỉnh nói rất có lý, nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn không yên lòng, lo lắng sợ hãi lên tiếng: "Có phải nếu ta lại xấu xa hơn, bọn họ sẽ thật sự cướp đệ đi mất."
"Bọn họ? Ai."
"Ta không biết." Lâm Thanh Vũ lẩm bẩm, "Bọn họ không bắt được ta, nên ăn hiếp đệ. Bởi vì họ biết, đây là cách tra tấn ta tốt nhất."
"Huynh phải nghĩ từ một góc độ khác. 'Họ' là không nỡ thấy huynh bị tra tấn, nên mới trả ta về hết lần này đến lần khác. Lần trước trả ta về Tây Bắc, làm huynh chờ hết non nửa năm; Lần này ta chết rồi cho ta về thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-lan-ga-cho-in-luoi/1039096/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.