Cả hai ở nhà, cậu ngồi trên giường soạn bài, anh ngồi bên cửa sổ đọc sách y. Đang làm cậu đột ngột ngừng lại suy nghĩ một lúc rồi quay qua nhìn anh.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, anh tức thì quanh sang, môi khẽ nở ra nụ cười dịu dàng hỏi:”Sao thế?”
Cậu trầm ngâm một lúc rồi nói:”Anh....à thôi khỏi đi”
Anh đứng dậy, ngay lập tức bỏ cuốn sách xuống tiến tới ôm lấy cậu hỏi:”Đã có chuyện gì sao?”
Cậu nhìn anh rồi khẽ lắc đầu nói:”Chỉ là....bình thường những người thích nhau luôn sẽ tỏ tình đối phương, đồng ý rồi cả hai sẽ hẹn hò, nói những lời mật ngọt nói yêu đối phương....giữa chúng ta không có lời tỏ tình nào, cũng càng không có mấy câu như “anh yêu em” hay “em yêu anh”này nọ”
Thấy cậu cúi đầu, anh nâng cằm cậu lên, rồi hỏi:”Tại sao phải tỏ tình? Tại sao phải nói câu ấy? Chúng ta từ bé đến lớn chỉ cần nhìn mắt đối phương cũng biết cũng hiểu ý đối phương muốn nói sao?”
Cậu lắc đầu bảo:”Không phải.....em biết nhưng cũng thật nhanh, từ bạn thân liền thành người yêu mà không qua bất kì lời tỏ tình nào. Những cặp bạn bè thân thiết với nhau mà yêu nhau thì họ lâu lâu vẫn hay nói câu ấy, em....chỉ là muốn nghe”
Hạ Quân hôn nhẹ lên má cậu rồi bảo:”Minh.....anh thấy không cần thiết lắm, anh thích dùng hạnh động chứng minh về tình yêu mà anh dành cho em hơn là dùng những lời nói ấy”
Anh mỉm cười bảo:”Dù có nói mấy trăm câu ấy đi chăng nữa....không phải đến cuối vẫn có rất nhiều cặp đôi không thể đi đến cuối con đường cùng nhau sao?”
Anh nói:”Nếu không thể đi đến cuối đường thì nói câu đó không có ý gì cả, anh thích dùng hành động thay lời nói”
Cậu bật cười bảo:”Được rồi được rồi, em biết anh yêu em mà”
Anh dùng bàn tay trái có hơi lạnh vuốt ve má cậu, gục đầu lên người cậu, trán cả hai đụng vào nhau. Anh bảo:”Đừng nghi ngờ, tin anh, anh tuyệt không làm em thất vọng dù chỉ một lần”
Cậu khẽ cười đáp:”Ừm em tin anh”
Ngày cậu tốt nghiệp đại học sau bốn năm, anh tới mang theo một bó hoa. Phía sau là gia đình cả hai. Cậu lao đến rất nhanh, cánh tay anh giang rộng ra, cậu nhào đến ôm cứng.
Tạ Vũ, anh trai cậu thở dài nói:”Em trai lớn rồi chỉ nghỉ đến mỗi chồng thôi, bố mẹ và anh trai bên cạnh cũng bị bỏ quên rồi”
Cậu cười cười buông anh ra quay sang bên cạnh ôm ông bà Tạ rồi ôm anh trai. Tạ Vũ nhấc bổng cậu lên bảo:”Em trai, em vẫn nhỏ nhắn như thế, anh vẫn nhấc em lên được như ngày nhỏ đây này”
Tạ Minh ngượng chín mặt bảo:”Anh hai, em lớn rồi mà, đừng xem em như con nít nữa”
Anh đặt cậu xuống đất, xoa xoa đầu cậu bảo:”Có lớn thế nào chăng nữa thì em vẫn mãi là em trai cưng của anh mà”
Lúc này mọi người xung quanh đã chú ý đến sự xuất hiện của họ, bọn họ thi nhau bàn tán:
“Kia là Hạ Tổng và Tạ Tổng”
“Còn kia chẳng phải là hai bác sĩ giỏi nhất Huyên Quốc chúng ta sao”
“Còn hai vị kia, nhìn khá giống......2 giáo sư tiến sĩ học viện y khoa thế giới và cũng là 2 bác sĩ khá nổi trên thế giới”
“Phía bên cạnh là chồng của cậu ấy sao? Nhìn anh ta giống với hotboy top một trường y bên cạnh, nghe bảo là học bá đứng nhất trường nhiều năm”
“Ui thế chắc phải thế lực phía sau của cậu ta hùng hậu lắm sao?”
“Nếu tớ biết không nhầm thì cậu ta từng là đại ca của một trường cấp ba, nhưng nghe bảo trường đó không tính thứ gọi là hành kiểm, cũng không hẳn không tính mà nghe bảo người tính là tiến sĩ khoa tâm lí học, người có thể nhìn thấu tính cách học sinh, có nhiều tên đánh nhau như cơm bữa lại có thể vào trường top, còn những đứa không đánh nhau, nhìn ngoan hiền vậy nhưng nghe nói lại là một lũ giả tạo bắt nạt bạn học sau lưng giáo viên, đám côn đồ chỉ đang bênh vực kẻ yếu, cũng có số ngoan hiền đậu trường top còn đám côn đồ không thể đậu trường nào”
“Nhìn cậu ta thật hiền và mềm mỏng”
“Bởi vì quá hiền và mềm mỏng nên trước đây từng bị bắt nạt, người bảo vệ chính là bạn thân cũng là chồng cậu ấy”
“A? Mối tình coi bộ cũng đẹp, họ là thanh mai trúc mã sao?”
“Không sai, nghe bảo từ bạn trai tớ, là bạn cùng phòng của cậu ấy kể lại thì họ là thanh mai, nhưng không phải là chỉ hai cậu ấy chơi cùng nhau, mà là cả hai nhà Hạ Tạ của cậu ấy và chồng cậu ấy đã chơi với nhau hơn ngàn năm qua, cậu ấy và chồng cậu ấy đã sống cạnh nhau từ lúc vừa sinh ra đến khi lớn lên”
“Tình cảm tốt thật đó, thanh mai trúc mã của ta cũng là bạn trai tớ nhưng anh ấy và ta suốt ngày cãi nhau thôi”
Hạ Quân vòng tay ôm lấy eo cậu, anh dụi dụi vào cổ cậu bảo”Bảo bảo, tốt nghiệp xong em định làm gì?”
Cậu hơi trầm ngâm rồi bảo:”Vẽ tranh, viết văn bình luận tác phẩm, viết tiểu thuyết, vẽ truyện tranh”
Bố Tạ nghe xong liền bảo:”Con cứ việc làm, tiền không đủ thì gọi ta, ta gửi tiền cho con sài”
Bố Hạ vỗ vai ông bạn già bảo:”Gửi cái gì? Thằng bé còn chưa mà mỗi tháng ông đã gửi năm mấy một trăm triệu có khi hai trăm triệu vào tài khoản thằng bé, còn làm hẳn một chiếc thẻ đứng tên thằng bé, mỗi tháng gửi hơn mấy tỷ vào đấy sợ có ngày mình chết sớm con trai cưng chết đói”
Bố Tạ lườm ông, vừa thấy ông cười, bố Tạ cũng dịu xuống cố cười theo, ông bảo:”Ta quả thực khá lo, tiểu Minh từ nhỏ sống trong sự bao bọc của ta, vợ ta và cả anh trai nó, gần như là cả gia tộc hai bên, để nó đi làm ta quả thực sợ thằng bé bị bắt nạt, bị cắt bớt tiền lương, hay đừng đi làm ở nhà thừa kế tài sản sống yên ổn đến cuối đời đi”
Cậu gãi đầu bảo:”Thôi mà bố, bộ tính nuôi con thành phế vật sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]