Tuy Ôn Ngọc Tuyển có nói vài ngày nữa là lễ tế Tam Thanh, nhưng thực ra vẫn còn hơn nửa tháng nữa mới tới.
Chiều nào nhóc trọc đầu cũng đến tìm A Hàn, nhưng A Hàn lại không thèm để ýtới nó. Chỉ qua hai lần, nhóc trọc đầu đã nắm được nguyên tắc, mỗi lầnđến nó không nói là tìm A Hàn chơi nữa, chỉ kéo lấy người suốt ngày ănkhông ngồi rồi là ta, nói là đi dạo chỗ này chỗ kia, đương nhiên A Hànlạnh lùng chắc chắn sẽ cùng đi.
Vừa sáng ra, Ôn Ngọc Tuyển đã đến nhắc ta, ngày hôm nay tại Thiên đài sẽ xử lý Đàm yêu, tên yêu quáibị Nhị sư huynh bắt được. Quả thật, chúng ta mới ăn xong bữa trưa, cònchưa kịp tiêu cơm, nhóc trọc đầu đã như chú khỉ con vui vẻ kéo ta đixem.
Một đám đông đệ tử đã tụ tập xung quanh Thiên đài, người nào người nấy vẻ mặt nghiêm trang. Bản tiên cô biết điểu, không dámgiống như nhóc trọc đầu len lỏi như con giun về phía trước, chỉ kéo lấytay nhi tử ẩn giữa đám đệ tử.
Giữa bãi bày lư hương, trên bàn đặt một cái vò đen sì, bên trên vò còn dán một lá bùa màu vàng, vài đệtử cầm kiếm đang đứng canh giữ ngay bên, trong đó có ba người nổi bậtnhất, một là Ôn Ngọc Tuyển, một là Tứ sư huynh từng có mâu thuẫn với ta ở nơi sườn núi, người còn lại là một nữ tử mũi hếch, trên người đang mặcbộ y phục màu đỏ cực kỳ quen mắt.
Thái độ của mọi người vớinàng ấy đều có chút tôn sùng kính trọng, ta dùng ánh mắt soi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-kiep-day-dua-cuu-vi-ho/1271456/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.