Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lý do vì sao ta nói như vậy phải kể từ khi ta còn ở dưới núi.
Vì ta có một sở thích, đó chính là thói quen được hình thành từ trước khiphi thăng. Mỗi khi đến một nơi nào đó, ta đều thích tìm chơi những tròvui ở đấy, bất luận là ăn uống tiêu pha hay những thứ khác, chỉ cầnthích là ta sẽ mua ngay, cứ thế dần dần ta trở nên biết cách chọn đồtốt. Lần này bị đày xuống trần gian, không còn cách nào để duy trì cuộcsống, nhớ lại những ngày tháng ăn chơi thuở trước, ta nhất thời nổihứng, bèn cầm cố những vật có gái trị trên người, buôn bán một số đồdùng cho các cô nương.
Không bao lâu sau, việc buôn bán lại vô cùng phát đạt.
Chút phú quý cỏn con ấy ở nhân gian đối với ta mà nói, thực chỉ như gióthoảng mây bay, thế nên hiện giờ miễn cưỡng cũng có thể gọi là phú hộ,những việc hành thiện tích đức như sửa cầu làm đường, ngân lượng ta bỏra tuyệt nhiên không ít, và ta cũng đã quen hành sự khiêm tốn, không phô trương. Mỗi ngày chỉ dùng trâm gỗ váy thô, sống đạm bạc, giản đơn.
Hôm đó đúng vào ngày lành khai trương tiệm son phấn thứ ba của ta.
Ta vẫn ăn mặc giản dị như thường lệ, giả làm người qua đường cùng với đámnữ nhân chọn mua son phấn bước vào cửa tiệm, lắng nghe họ ríu rít bànluận về chất lượng hàng.
Đột nhiên ta nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài.
Vài thanh âm mềm mại nhẹ nhàng cất lên như đám nam nữ đang trêu đùa tántỉnh, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-kiep-day-dua-cuu-vi-ho/1271452/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.