Phòng làm việc rất yên tĩnh, ngoài trừ trưởng phòng và mẹ con Kim Mê ra, còn có một anh bảo vệ đô con cầm dùi cui.
“...” Kim Mê im lặng, quả nhiên người bình thường sẽ chỉ coi cô là kẻ lừa đảo.
Nhà tù này không ngồi không được có đúng không?
“Mấy người có ý gì?” Phan Tuệ Chân ngồi trên ghế, hỏi trưởng phòng ngồi đối diện.
Trưởng phòng cười nói: “Dì đừng lo, bởi vì dì là khách hàng quan trọng của chúng cháu nên công việc của dì sẽ do đích thân cháu xử lý giúp.”
Nói đến đây, cô ta vờ như vô tình liếc nhìn Kim Mê ăn mặc kín mít từ đầu tới cuối bên cạnh: “Cháu thấy hạn mức chuyển khoản của dì lớn quá, dì có tình nguyện chuyển không? Không có ai uy hiếp dì chứ?”
Kim Mê: “...”
Ý gì thế, cô đã thăng cấp từ kẻ lừa đảo thành kẻ phạm tội uy hiếp rồi sao?
Phan Tuệ Chân: “Không, con gái của bạn tôi cần dùng gấp thật mà.”
Trưởng phòng lại đánh giá Kim Mê thêm lần nữa, sau đó cười nói: “Không biết cô đây có thể tháo kính râm và khẩu trang xuống không?”
“...” Kim Mê đoán hôm nay cô không lộ mặt ra thì chuyện này không thể nói rõ ràng được, thế là cô tháo kính râm và khẩu trang xuống.
Sau khi nhìn rõ mặt cô, trưởng phòng ngẩn ra, cô ta nhíu mày như nhớ lại xem mình từng gặp cô ở đâu: “Có phải cô là...”
“Mạnh Xán Nhiên.” Kim Mê mỉm cười với cô ta: “Một nữ nghệ sĩ có chút danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-hoang-gioi-giai-tri-van-la-toi/3487573/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.