Cơ sở để phán tội cô là cô phải lấy vàng ròng ra khỏi két bảo hiểm nhưng hiện giờ, ngay cả chuyện nhà mình có còn ở chỗ cũ hay không cô cũng không biết.
Ngôi nhà đó là chỗ ở của ba mẹ cô từ trước khi cô lên đại học, giờ đã hai mươi năm trôi qua rồi, chưa biết chừng đã bị phá bỏ và di dời đi nơi khác mất rồi cũng nên.
Hơn nữa, cho dù căn hộ đó vẫn còn thì cũng chưa chắc ba mẹ cô cũng vẫn còn sống ở đó.
Kim Mê nằm trên ghế sô pha nghĩ ngợi một lúc, quyết định tới tận nơi mục sở thị xem sao. Cô đi lên trên tầng thay một bộ quần áo khác rồi đeo kính râm, mũ và khẩu trang vào.
Không thể không nói, ăn mặc thế này thực sự giống một tên tội phạm.
Dì Chu thấy cô ăn mặc như vậy đi ra ngoài cũng không nhịn được hỏi cô một câu: “Mợ chủ định đi đâu vậy ạ?”
Kim Mê nói: “Khụ, tôi đi gặp bạn.”
“Vậy để tôi gọi tài xế cho mợ chủ.”
“Ừ, làm phiền dì Chu.”
Trong lúc Kim Mê ngồi chơi với Gia Quả, tài xế đã đánh xe tới, chuẩn bị sẵn sàng, cô ngồi vào xe, đọc cho tài xế một địa chỉ áng chừng.
Tài xế không hỏi gì nhiều, lập tức cho xe chạy. Trên đường đi, Kim Mê dùng điện thoại kiểm tra khu vực quanh nhà cô, từ những bức ảnh chụp thực tế có trong bản đồ thì bên đó vẫn còn sót lại không ít dãy nhà cũ.
“Tới đoạn đằng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-hoang-gioi-giai-tri-van-la-toi/3487572/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.