Dung Tiệp Dư cười yếu ớt sai người đem bức tranh thêu quay mặt khác, đem mặt trái hiện ra trước mặt trước, lúc này đây là chính là đồ án hình long phượng. Đây chính là song mặt thêu hiện nay ít có, hơn nữa đồ án hai mặt hoàn toàn khác nhau, quả nhiên là tinh mỹ trân quý vô cùng. Lúc này mọi người mới âm thầm sợ hãi than danh tác của Dung Tiệp Dư, vì lấy lòng nịnh bợ Hoàng quý phi, lễ vật đắt tiền như thế cũng bỏ được.
"Vị muội muội này là?” Gia Luật Vân La cũng không vội vàng nhận lấy thọ lễ của Dung Tiệp Dư, mà là ra vẻ nghi hoặc hỏi một câu, giống như chưa từng thấy qua nàng ấy. Nàng vốn không lạ gì bức tranh thêu này, trông nom nó có bao nhiêu trân quý làm chi.
"Bẩm quý phi tỷ tỷ, nô tì là Dung Tiệp Dư ở Lưu Ly Cung.” Dung Tiệp Dư có chút cẩn thận trả lời, trong lòng biết Hoàng quý phi là đang cố ý làm khó mình, nói không chừng rất nhanh sẽ mượn cớ chèn ép mình, cho nên mình mở miệng nhất định phải cẩn thận.
"A, thì ra là Tiệp dư muội muội!” Gia Luật Vân La cười như không cười nhìn Dung Tiệp Dư, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, nũng nịu quát lớn, "Dung Tiệp Dư, ngươi thật to gan, ngươi biết rõ Bổn cung ghét màu xanh da trời nhất, mà ngươi hôm nay lại còn cố ý mặc quần áo màu xanh da trời tiến đến chúc thọ cho bản cung, ngươi cố ý xúc phạm Bổn cung, tưởng qua mặt được Bổn cung sao? Hay là, ngươi căn bản không đem Bổn cung để vào mắt?”
Dung Tiệp Dư nghe Hoàng quý phi áp đặt cho nàng tội danh nghiêm trọng này, lập tức dọa trắng sắc mặt, nhanh chóng quỳ trên mặt đất giải thích: “Quý phi tỷ tỷ xin thứ tội, nô tì tuyệt không có ý này, nô tì sao dám coi rẻ uy nghi của quý phi tỷ tỷ? Hơn nữa nô tì cũng thật sự không biết quý phi tỷ tỷ ghét nhất là màu xanh da trời.”
"Không biết? Hay cho một câu không biết!” Gia Luật Vân La hừ lạnh một tiếng, tức giận trên mặt càng sâu. "Bổn cung nhớ rõ mười bảy mỗi tháng trong buổi thỉnh an của hậu cung, Bổn cung đều đã nói với các ngươi một lần. Sao, ngươi đem lời nói của Bổn cung trở thành gió bên tai ư?”
"Quý phi tỷ tỷ, nô tì cũng không nhớ rõ người có từng nói qua” Lời của Dung Tiệp Dư còn chưa dứt, đã bị Gia Luật Vân La đánh gãy.
"Bổn cung rõ ràng có nói, tin rằng các vị tỷ muội đang ngồi cũng có thể thay Bổn cung làm chứng.” Gia Luật Vân La lạnh giọng cười cười, quay đầu nhìn về phía một đám Tần phi khác, nói, “Các vị tỷ tỷ muội muội, các ngươi có ai không nhớ rõ Bổn cung nói qua lời này có thể đứng ra.”
Đợi một hồi lâu, không ai đứng ra. Trên thực tế, là không một người dám đứng ra cùng Hoàng quý phi đối nghịch. Hôm nay coi như Dung Tiệp Dư không may rồi, bị Hoàng quý phi lấy cái loại lý do này chèn ép. Các nàng cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng là vàng, bo bo giữ mình. Ai bảo Hoàng quý phi đang được thánh sủng, các nàng không thể trêu vào đâu.
"Hoàng thượng, Dung Tiệp Dư không đem thần thiếp để vào mắt như thế, bảo nô tì về sau làm sao sống yên trong hậu cung, làm sao giúp hoàng thượng quản lý tốt hậu cung?” Gia Luật Vân La vừa nói vừa che mặt mà khóc, giả trang ra một dáng vẻ vừa ủy khuất vừa đau lòng.
"Vậy theo ý ái phi, muốn thế nào?” Ánh mắt Long Ngự Tà lóe lóe, hí mắt hỏi.
"Dung Tiệp Dư không biết quy củ như thế, tất nhiên là đem nàng ta nhốt vào lãnh cung, vĩnh viễn không cho nàng ta gặp thánh nhan của hoàng thượng!” Lời này của Gia Luật Vân La vừa nói ra, chúng Tần phi lập tức kinh ngạc sửng sốt, âm thầm oán ác độc và âm hiểm của nàng ta.
"Được, cứ theo ý ái phi đi!” Khóe miệng Long Ngự Tà gợi lên một chút cười yếu ớt, quay đầu nhìn về phía Dung Tiệp Dư sớm xụi lơ trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói, “Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, tức khắc đưa Dung Tiệp Dư nhốt vào lãnh cung, đời này không thể bước ra lãnh cung nửa bước!”
Lời này vừa hạ xuống, mọi người thổn thức một trận, đối với Gia Luật Vân La càng phát ra cố kỵ. Nếu dám có vẻ oán hận và bất mãn biểu hiện ở trên mặt đối với nàng ta, chỉ sợ người ngay sau đó bị đánh vào lãnh cung sẽ là mình. Nghĩ thầm hoàng thượng quả nhiên đối với nàng ta ngàn y trăm thuận, hết sức sủng ái, chỉ vì một câu nói của nàng ta đã đem Dung Tiệp Dư nhốt vào lãnh cung, làm mất cuộc đời của nàng ấy.
Sau khi Dung Tiệp Dư bị thị vệ kéo xuống, tần phi các cung tiếp theo lục tục trình lên hạ lễ của mình. Đều là một số trân châu phỉ thúy, trâm hoa ngọc thạch…, mặc dù xinh đẹp trân quý, nhưng cũng không hiếm lạ.
Người cuối cùng dâng tặng lễ vật là nha hoàn Tâm Vân thân cận của hoàng phi Phong Linh Tuyết, nói là nương nương nhà mình thân mình không khoẻ, tối nay không thể tiến đến chúc thọ cho quý phi nương nương, cho nên để nàng tự mình đi một chuyến đem hạ lễ đưa lại đây.
Tâm Vân bước liên tục đi ra phía trước, quỳ xuống đất hành lễ, rồi sau đó trình lên một cặp lọ sứ Long Tuyền (1 tỉnh trong nước). Thân bình phát sáng, dịu dàng dịu dàng, chính là hàng cao cấp khó được.
Chúng Tần phi cảm thấy kỳ quái vị hoàng phi xưa nay không cùng bất luận kẻ nào gi¬ao tiếp hôm nay sao sửa lại tính tình, bảo nha hoàn thân cận của mình cố ý đến dâng quà mừng sinh nhật cho Hoàng quý phi. Vì thế một đám mở to hai mắt, cẩn thận xem xét đồ án trên thân bình kia, rốt cục nhìn ra manh mối trong đó, không khỏi cúi đầu che miệng cười trộm.
Thì ra trên một cái thân bình vẽ một con rồng xanh chín móng uy nghi khí thế ra biển, mà trên một lọ khác lại vẽ khổng tước xấu xí. Đây rất rõ ràng chính là châm chọc Hoàng quý phi chẳng qua là một Khổng Tước xấu xí mà thôi, sao làm được Phượng Hoàng? Sao xứng đôi Chân Long?
Sau khi Gia Luật Vân La sáng tỏ ý trong lễ vật này, sắc mặt nháy mắt đã trở nên khó nhìn, mạnh ẩn nhẫn mới không phát tác tại chỗ, nghĩ thầm sau đó nhất định phải tìm Phong Linh Tuyết kia tính sổ, tuyệt không để nàng ta đẹp mặt.
Mà Long Ngự Tà chỉ là híp mắt, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, vẻ mặt có chút bí hiểm.
Dâng tặng lễ vật xong, lại có không ít tần phi cùng thi triển tài nghệ trợ hứng cho tiệc sinh nhật của Hoàng quý phi. Nói trợ hứng cho đẹp, trên thực tế là muốn thắng được nhu tình chú ý của vị quân vương tôn quý lãnh khốc trên ghế chủ kia.
Mỹ nhân các cung dùng tất cả vốn liếng, hao hết tâm tư ra sức biểu diễn, vẫn như cũ không dẫn được hứng thú của vị đế vương trên chỗ ngồi kia. Hắn vẫn là mắt lạnh nhìn các nàng biểu diễn, ngẫu nhiên hợp cười uống vào rượu ngon Hoàng quý phi kính lên.
Người cuối cùng lên sân khấu biểu diễn là Ngọc mỹ nhân, hôm nay nàng mặc áo tơ tằm mềm màu tím nhạt, dưới ống quần là một tầng lụa mỏng nhăn cùng màu có hình hoa bách hợp, lụa mỏng kéo dài vài thước, thân mặc áo tơ vàng mỏng mềm mại, bên hông xuyên qua dây tua xanh biếc, váy có hoa văn nụ hoa. Tóc đen như mực búi một kiểu rũ xuống rất khác biệt, nghiêng cắm một cây Lưu ly trâm thủy tinh màu tím được khảm Hồ Điệp, trong suốt xuyên thấu, ánh tím lóe ra, ở đèn cung đình chiếu rọi chiếu xạ ra ánh sáng rực rỡ đẹp đến chói mắt. Đẹp như hoa sen mới nở, nhẹ nhàng như liễu, xinh đẹp động lòng người.
Nàng biểu diễn là một điệu Lăng Ba vũ dùng lụa gấm, chỉ thấy nàng nhẹ giơ lên bàn tay trắng nõn, vẫy ra lụa gấm trong tay, sau đó nhẹ nhàng hướng về phía trước nhảy lên Cầu vồng màu xanh bay lên, tay áo phiêu phiêu, uyển chuyển như tiên tử trên cung trăng sắp sửa vụt bay lên. Nhanh nhẹn quay về, cuối cùng nhẹ nhàng kéo xuống, lại giống như thanh nga rời cung rơi xướng phàm trần.
Nàng tận tình múa, xoay tròn, dáng người lay động nhẹ nhàng mềm mại, xoay vòng, nhanh nhẹn muốn bay, phiêu dật tự nhiên nói không nên lời. Một đôi mắt long lanh nhìn quanh lưu chuyển, thanh tao xinh đẹp, thần thái phi dương. Đoạn gấm trong tay ở dưới điệu múa của nàng hình thành từng vòng ánh sáng rực rỡ mỹ lệ, quay chung quanh thân của nàng, cùng nàng múa khúc duy mỹ hoa lệ này.
Bồng bềnh chuyển xoáy về tuyết nhẹ, xinh đẹp tung đưa tựa du long. Nhỏ khoanh tay sau liễu vô lực, nghiêng dắt áo trên mây uốn sóng. Yên nga liễm lược không thắng thái, Phong đạm lên xuống như hữu tình.
Lăng Không vũ bước, tư thái muốn bay, nhẹ dắt váy áo, giơ tay nhấc chân cố ý bắt chước, trong kỹ thuật nhảy duyên dáng có bộ pháp tương tự, làm cho đế vương lãnh khốc ở ghế chủ hoảng hốt tâm thần.
Không tự chủ được cũng nhớ tới có một cô gái nhỏ như vậy, nàng thật sâu khắc ở trong đầu mình, chặt chẽ khắc vào tâm hồn mình, làm cho mình yêu đến không thể yêu nữa, cũng đau đến không thể đau nữa, làm cho mình ngày ngày đêm đêm nhớ nàng, từng giây từng phút nhớ kỹ nàng, thời thời khắc khắc nghĩ đến nàng, nhớ tới từng ly từng tý ở cạnh bên nàng.
Nhớ tới cô gái nhỏ vì sự trả thù của mình mà trong vòng một đêm trở thành công chúa mất nước.
Nhớ tới cô gái nhỏ vì gặp mình mà tuyệt thực để tỏ vẻ kháng nghị quật cường.
Nhớ tới ban đêm mình chiếm đoạt thân trong sạch của nàng, cái đêm tốt đẹp mà triền miên kia, cái đêm làm cho mình muốn ngừng mà không được kia, cái đêm làm cho mình e ngại không thể cùng nàng liều chết triền miên thẳng đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa kia.
Nhớ tới cô gái nhỏ bị mình khắc chữ ‘Luyến’ ở sau lưng cuồng tứ bá đạo muốn giam cầm cả đời kia.
Nhớ tới cô gái nhỏ yêu mị vì cứu tiểu quỷ kia mà múa điệu mị hoặc muốn lấy lòng của mình.
Trong không khí dường như nổi lên mùi hành thái.
Nhớ tới cô gái nhỏ tâm không cam lòng tình không nguyện ý bị mình ép làm cho mình trứng gà mặt đáng yêu.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng giận leo lên cây lấy diều mà suýt nữa rơi xuống sợ tới mức chính mình chết khiếp
Nhớ tới cô gái nhỏ khuynh thành tại buổi yến tiệc trung thu mặc trang phục lộng lẫy làm cho mình kinh diễm tâm động không thôi.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu cự tuyệt Vũ phi mời rượu lại bị mình uy hiếp mà nghiến răng nghiến lợi uống xong một ly rượu.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng giận bị Vũ phi khiêu khích tuyên bố chỉ biết nhảy điệu mị vũ mà bị mình mặt lạnh cản trở.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu bị Yên quý phi khiêu khích mà cố ý đùa dai khảy một ‘khúc đàn lâu năm’ để trêu đùa mọi người
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu bị Ngọc Mỹ nhân khiêu khích, đã vẽ tranh trêu chọc Ngọc mỹ nhân thất thế sau này sẽ là Phượng Hoàng rơi xuống không bằng gà
Bên tai dường như lại nghe thấy bài hát đại nghịch bất đạo, kinh thế hãi tục đến gần như có thể dùng điên cuồng để hình dung.
Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người
Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người
Nhớ tới cô gái nhỏ xinh đẹp bị mình dùng tiểu quỷ uy hiếp mà hát 《Tạp môn》, xinh đẹp vô cùng đến cực điểm tựa như một yêu tinh.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng giận đầu nhập vào ôm ấp của tướng phụ mà lần đầu tiên làm cho mình cảm nhận được mùi vị ghen tuông ra sao.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu bởi vì thai độc phát tác mà trở nên nhiệt tình quyến rũ dịu ngoan vô cùng.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu làm cho mình từ nay về sau trầm mê ở bên trong tình dục với nàng.
Nhớ tới cô gái nhỏ thâm tình nhẹ giọng gọi mình ‘Mặc’ lại bị mình hiểu lầm nghĩ rằng nàng đã yêu mình, làm cho mình mừng rỡ như điên.
Nhớ tới cô gái nhỏ nhu nhược bị Vũ phi đánh một bạt tai, lần đầu tiên chủ động nhào vào ngực mình bất lực khóc, làm cho mình thương yêu vô cùng.
Nhớ tới cô gái nhỏ làm cho mình hối hận đã không trước tiên đi cứu nàng, mà dao động việc nhiều năm qua để báo đáp và bảo vệ tướng phụ cùng Tuyết Nhi vì niềm tin.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu mang thai con nối dòng của mình mà làm cho mình kích động hưng phấn đêm không thể say giấc, thường thường vui vẻ ngây ngô cười.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu cố ý giảng buồn cười ghê tởm để phá hư việc muốn ăn của mình và Phi Vũ.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu say rượu qua đi cùng mình ở suối nước nóng triền miên hoan ái, hơn nữa đồng ý làm hoàng hậu của mình.
Nhớ tới cô gái nhỏ hung hãn đốt trán mình, chỉ vào mũi mình. Mắng to, nói muốn hung hăng ngược chết mình, còn bị nàng một cước đạp vào mông rồng.
Nhớ tới cô gái nhỏ khiến mình tổn hại sinh mệnh ở Linh U cốc vì nàng tìm kiếm cỏ linh chi thảo, cuối cùng cửu tử nhất sinh mới sống sót trở về.
Nhớ tới cô gái nhỏ làm cho mình cam tâm tình nguyện lấy máu ra làm thuốc dẫn cho nàng.
Nhớ tới cô gái nhỏ thông minh trong buổi tiệc quốc khánh sáng tạo nhanh nhẹn, trí tuệ siêu quần, khuất nhục thái tử Vũ Văn Huyền Băng của Hổ Khiếu quốc.
Nhớ tới cô gái nhỏ thoát trần trên yến tiệc tự tin nhận khiêu chiến của Mị Cơ, nhảy ra điệu múa kinh thế, giống như muốn khiêu vũ một đời hương thơm thoát trần.
Nhớ tới cô gái nhỏ mộng ảo làm cho mình kinh tình sợ hãi, không để ý hình tượng bay lên vũ đài ôm nàng thật chặt vào lòng, chỉ vì sợ hãi nàng đúng như tiên nữ rời trần thế mà đi.
Bên tai lơ đãng tiếng vọng bài hát 《Thiên hạ》:
Vứt bỏ cả giang sơn như họa,
Đổi lấy nụ cười của nàng đẹp như hoa
Đổi được rồi, thì đời này không còn vướng bận
Tâm không oán, yêu hận cũng tùy tâm
Thiên địa lớn, đường tình vô bờ bến
Chỉ vì nàng mà không màng thiên hạ
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu làm cho mình cam nguyện bỏ lại gi¬ang sơn vạn dặm, chỉ nguyện đổi lấy lúm đồng tiền như hoa của nàng, chỉ vì nàng không màng thiên hạ, muốn cùng nàng nắm tay tiêu dao.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng giận mọi cách giữ gìn và quan tâm với tướng phụ, mà làm cho mình ghen tị phẫn nộ đến không khống chế được phát cuồng.
Nhớ tới cô gái nhỏ bị mình ở trong mưa thô bạo chiếm đoạt mà nguy hiểm sảy thai.
Nhớ tới cô gái nhỏ tức giận lừa gạt mình nói đứa nhỏ không sao, nói sẽ xem xét tha thứ cho mình, lại lừa mình uống thuốc phá thai.
Nhớ tới cô gái nhỏ vô tình nói nàng chưa từng yêu mình, đối với mình chỉ có hận, nhẫn tâm tuyệt tình đánh nát tất cả ảo tưởng tốt đẹp của mình.
Nhớ tới cô gái nhỏ bị chính mình dưới sự giận dữ nhốt vào lãnh cung, lại không nghĩ rằng từ nay về sau âm dương cách xa nhau với nàng.
Trên Bích Lạc, dưới chín suối,
Cả hai nơi tìm lối chẳng ra.
Trời dài đất rộng có kỳ,
Hận này đằng đẵng còn ghi muôn đời.
Nhớ tới cô gái nhỏ mỗi khi nhớ lại nụ cười của nàng, lại làm cho mình đau lòng hối hận cả đời.
Nhớ tới cô gái nhỏ qua đời đã hơn nửa năm, không bao giờ có thể trở lại bên cạnh mình nữa..
Nhớ tới cô gái nhỏ làm cho mình ngày đêm đau đớn, cảm thấy đời không còn yêu.
Nhớ tới nàng, nhớ tới nàng, vẫn là nhớ tới nàng. Nhớ tới tất cả sự việc có liên quan đến nàng. Nhớ tới từ sau khi nàng rời đi, nửa năm qua giống như cái xác không hồn còn sống, mất tâm, mất hồn, nhưng tầm mắt lại sắc bén mẫn cảm khóa lại bất kỳ một vật hay chuyện tương tự hoặc liên quan với nàng.
Tỷ như phiến hoa đào dính sát vào mi tâm của Dung Tiệp Dư, đó là yến tiệc đêm Trung thu nàng từng làm, tỷ như Lăng Ba vũ múa lụa gấm Ngọc mỹ nhân vừa mới nhảy, điệu múa kia, tư thái kia, ánh mắt kia, không chỗ nào không phải là đang cố ý bắt chước điệu múa rời trấn phi tiên kinh thế của nàng ở tiệc quốc khánh. Thậm chí còn có bộ quần áo trên người Ngọc mỹ nhân, cũng là hàng nhái đêm đó nàng từng mặc.
Chỉ là, tự mình biết, vẫn biết, cô gái nhỏ, vĩnh viễn đều không thể thay thế. Không ai có thể thay thế được vị trí của nàng chiếm cứ trong lòng mình, không có ai, không có ai.
"Hoàng thượng, hoàng thượng, hoàng thượng!” Gia Luật Vân La liên tục kêu ba tiếng, mới khiến đế vương lạnh lùng đang thất thần hơi tỉnh lại.
Long Ngự Tà bỗng nhiên hoàn hồn, lại nhìn đến dung nhan xem ra nghiêng nước nghiêng thành của Gia Luật Vân La hiện ra trước mặt mình, gương mặt giống như đúc với Ca Nhi.
"Ca Nhi, nàng đã trở lại" Long Ngự Tà vươn tay xoa hai má Gia Luật Vân La, có chút xuất thần nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Hoàng thượng, nô tì không gọi là Ca Nhi, nô tì tên gọi Vân La.” Gia Luật Vân La cau chân mày kẻ đen, hơi ủy khuất và bất mãn oán trách nói, đáy lòng trong nháy mắt dành dụm lên dày đặc oán hận cùng không cam lòng.
Ca Nhi! Ca Nhi! Mỗi lần gọi đều là người đàn bà kia! Nửa năm qua, nàng không nhớ rõ có bao nhiêu lần hoàng thượng xuất thần vuốt ve gương mặt của mình, dịu dàng thâm tình đem mình gọi là Ca Nhi!
Long Ngự Tà nghe vậy, nháy mắt thanh tỉnh, ánh mắt phức tạp nhìn Gia Luật Vân La một cái, nói: “Trẫm mệt mỏi, yến tiệc đêm nay đến đây thôi, các vị ái phi tự hồi cung nghỉ ngơi đi.” Lạnh giọng dứt lời, cũng không đợi các cung Tần phi có phản ứng gì, lập tức đứng dậy nghiêm nghị rời đi.
Nhưng, khi hắn đi qua bên người Ngọc mỹ nhân thì bước chân tạm ngừng, lạnh lùng phun ra bốn chữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]