Chương trước
Chương sau
Mỹ Nhân lâu.

Một gi¬an nhã các trang trí hoa lệ lại không mất lịch sự tao nhã trên lầu hai, chỉ thấy một vị thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, thần thái thanh thản ngồi trên chiếc bàn gỗ khắc hoa gần cửa sở, ưu nhã nếm trà Phổ Nhỉ tốt nhất.

Hắn khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, màu da trắng nõn, ngũ quan lập thể tuấn tú giống như đao khắc, mày kiếm đậm có hình hơi hơi nhướng, hai tròng mắt lạnh lẽo sắc bén, sáng trong xuyên thấu, lại hào quang ngời ngời. Hoàn mỹ nhất chính là môi của hắn, đường cong nhu hòa, gợi cảm vô cùng, có lực hấp dẫn thật sâu. Áo gấm hoa lệ màu tím, càng phụ trợ ra khí chất cao quý lãnh ngạo trên người của hắn.

Người này đúng là thái tử Hổ Khiếu quốc Vũ Văn Huyền Băng, không biết hắn giờ phút này đang suy tư cái gì, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng thỉnh thoảng toát ra một chút cười lạnh bí hiểm và trào phúng khinh thường, hai tròng mắt u ám thâm sâu híp lại, tinh quang hiện ra, làm cho người ta đoán không ra ý tưởng giờ phút này của hắn.

"Thế nào? Tra được tư liệu và nơi đến có liên quan tới cô gái kia không?” Vũ Văn Huyền Băng nghe được động tĩnh, cũng không ngẩng đầu, mà là vuốt ve chén trà trong tay giống như không chút để ý nói.

Huyền Ảnh nhanh chóng liếc mắt chủ tử của mình một cái, nắm chặt hai tay toát ra mồ hôi lạnh, chần chừ không dám mở miệng.

"Nói!" Đợi lâu không thấy trả lời, Vũ Văn Huyền Băng không khỏi ngẩng đầu lên, tầm mắt dày đặc lạnh như băng dừng lại ở trên người Huyền Ảnh quỳ một gối trên mặt đất, con mắt híp lại phun ra một chữ. Thanh âm uy nghiêm lạnh lùng mặc dù không lớn, lại làm cho thân hình cao lớn cường kiện của Huyền Ảnh run lẩy bẩy.

"Hồi bẩm chúa thượng, thuộc hạ đã đánh mất người, cho nên” cho nên thật sự là tra không được. Huyền Ảnh âm thầm nuốt nước miếng, mới thật cẩn thận nói.

"Đã đánh mất? Cho ngươi tra nữ tử kia tra xét một ngày, lại không tra ra được gì, cuối cùng còn đánh mất cả người?” Vũ Văn Huyền Băng mạnh đứng dậy, hung ác nham hiểm sâu sắc, ánh mắt lạnh lẽo sâu không lường được nhìn xuống Huyền Ảnh quỳ trên đất, giọng điệu sắc bén mà phẫn nộ. "Chuyện nhỏ này cũng làm không xong, bổn tọa nuôi ngươi làm gì? Võ công của nàng kia cao hơn ngươi sao? Nếu không làm sao vứt ngươi lại được?”

"Hồi bẩm chúa thượng, nàng kia cũng không biết võ công.” Huyền Ảnh vừa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Vũ Văn Huyền Băng trở nên càng âm lãnh khó coi, không khỏi nhanh chóng nói tiếp, “Tối hôm qua thuộc hạ phụng lệnh chúa thượng theo dõi nữ tử kia, quả như lời chúa công nói, nàng kia không phải là hoa khôi Khuynh Thành, mà là giả trang. Nhưng nàng ta vẫn mang khăn che mặt, thuộc hạ cũng không nhận rõ nàng ta rốt cuộc là ai. Sau đó đêm dài hết sức, thuộc hạ nhìn thấy Khuynh Thành chân chính đem nữ tử kia, cùng với một người đàn ông xa lạ áo trắng từ hậu viện thanh lâu im ắng đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi Mỹ Nhân lâu, thuộc hạ vẫn âm thầm theo dõi nữ tử kia, xuyên qua hai đường cái, lại không ngờ nàng ta cùng với người đàn ông áo trắng đột nhiên biến mất không thấy đâu. Lúc ấy thuộc hạ chỉ cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, rõ ràng người nhìn chăm chú ở trong tầm mắt lại đột nhiên không thấy tăm hơi, giống như biến mất. Việc này ngẫm lại cũng rất quái dị, nhưng bọn họ quả thật là biến mất không thấy. Sau đó thuộc hạ vẫn ngầm thăm dò, gần như tìm lần tất cả địa phương chung quanh, tìm một ngày một đêm cũng chưa từng phát hiện tung tích của nữ tử và người đàn ông áo trắng kia.”

Huyền Ảnh đem mọi chuyện trước sau trải qua kể lại chi tiết, lần này hắn cũng thật là cảm thấy vô cùng quỷ dị, hai người sống biến mất trước mắt mình, hắn cũng hoài nghi có phải mình kỳ lạ hay không?

Hắn làm sao có thể ngờ được tòa Liên Ca lâu là bị Liên Mặc bày ra Chướng Nhãn pháp, ngoại trừ Liên Mặc và Tống Vãn Ca, bất luận kẻ nào cũng nhìn không thấy Liên Ca lâu tồn tại. Hai người bọn họ chính là từ cửa lớn đi vào mà thôi, cũng không có biến mất.

"Biến mất".Vũ Văn Huyền Băng liếc Huyền Ảnh, cười lạnh một tiếng nói, "Bổn tọa cũng không tin trên đời này có quỷ, chỉ sợ là bọn họ sử dụng Chướng Nhãn pháp gì, cho nên che lấp ánh mắt người khác mà thôi.” Trong câu nói của Vũ Văn Huyền Băng, đủ thấy kiến thức uyên bác.

"Vậy kế tiếp thuộc hạ nên làm cái gì? Có cần tiếp tục điều tra?” Huyền Ảnh nhìn thẳng vào ánh mắt thâm sâu âm hàn của Vũ Văn Huyền Băng, có chút khủng hoảng nói.

"Đương nhiên phải tra!" Vũ Văn Huyền Băng nhíu mày nghĩ nghĩ, lập tức hí mắt lạnh giọng nói, “Nếu nữ tử kia bị ngươi đánh mất, vậy từ nơi hoa khôi Khuynh Thành trong Mỹ Nhân lâu xuống tay đi. Nếu nàng kia tình nguyện giúp nàng ấy tranh đoạt hoa khôi, như vậy hai người bọn họ khẳng định quen biết. Ngươi trước tiên lui ra đi, lần này nếu làm không xong, tự quay về Diên Chí môn lĩnh phạt.”

" Dạ, lần này thuộc hạ nhất định làm tốt mọi chuyện!” Huyền Ảnh âm thầm nới lỏng một miệng khí lớn, vừa cung kính nói xong, nhanh chóng lui xuống.

Yên lặng một lát, Vũ Văn Huyền Băng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, tập trung nhìn về phía vũ đài hình tròn ở đại sảnh lầu một, suy nghĩ xa xăm có chút lung lay.

Nữ tử giả trang Khuynh Thành kia rốt cuộc là ai. Vì sao mỗi lời của nàng ta, mọi cử động sẽ làm mình không tự chủ được nhớ tới cô gái nhỏ tên là Nguyệt Vãn Ca kia? Cô gái nhỏ làm cho mình vừa yêu vừa hận ngày đêm vì nàng chết đi mà đau lòng bi phẫn?

Nàng ta và nàng đều thông tuệ nhạy bén giống nhau, tài nghệ vô song giống nhau, ngâm khẽ cười yếu ớt lại có thể thoải mái đả bại thị thiếp Mị Cơ đắc ý nhất của hắn. Nàng ta hát ca khúc thần thoại kia, cũng là rõ ràng dễ nghe, uyển chuyển êm tai, lời nhạc cũng giống như của riêng mình, không giống người thường.

Hơn nữa nàng ta làm bài thơ về mỹ nhân kia, câu nói duyên dáng, từ ngữ chuẩn xác, giống như chính là làm riêng cho Nguyệt Vãn Ca! Lạc Thần trong bài thơ kia đắp nặn ra, khiến mình lập tức nghĩ đến mỹ mạo khuynh thành quốc sắc thiên hương và tư nghi thoát trần như hằng nga trên cung trăng của Nguyệt Vãn Ca! Cho nên chính mình nhất thời động tình, mới có thể nhịn không được ra tiếng khen sâu sắc cho nàng ta!

Mà làm cho mình kinh ngạc nhất là, cổ tay phải của nàng ta đeo vòng ngọc màu tím trong suốt. Vòng ngọc kia mình đã từng gặp, ngay trên bữa tiệc ở Long Đằng quốc, trên cổ tay phải của tiểu mỹ nhân Nguyệt Vãn Ca cũng đeo vòng ngọc này.

Nghe nói vòng ngọc tím ở Long Đằng quốc chỉ có hoàng hậu các triều đại mới có tư cách mang, đó là tượng trưng cho thân phận hoàng hậu, hơn nữa vòng ngọc này độc nhất vô nhị, đao kiếm bất nhập, thủy hỏa bất dung, muốn hủy diệt đều khó có khả năng. Một khi đã đeo, như vậy ngoại trừ người đã đeo cho nàng, bất luận kẻ nào khác đều đừng mong tháo nó xuống.

Nếu thật sự như thế, vậy thì, nay vòng ngọc tím này lại vì sao đeo ở trên tay nữ tử nọ.

Chẳng lẽ sau khi cô gái nhỏ kia mất, Long Ngự Tà đã lấy vòng ngọc tím trên cổ tay nàng xuống, sau đó lại đưa cho nữ tử này?

A, Long Ngự Tà không phải yêu cô gái nhỏ Nguyệt Vãn Ca kia sao? Không phải là vì nàng ngay cả tính mạng của mình cũng có thể tổn hại sao? Sao nàng mới qua đời hơn nửa năm, hắn đã chuyển tình yêu có niềm vui mới rồi? Đây chính là cái hắn gọi là yêu sao?

Nếu quả thật là vậy, hắn chỉ biết càng thêm coi thường hắn ta, cũng càng thêm vì cô gái nhỏ kia mà thấy không đáng giá!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày vui cảnh đẹp tự trời biết sao, lòng thưởng chuyện vui ở nhà ai?

Tối nay lại là một đêm trong sáng đoàn tụ sum vầy, sao lốm đốm đầy trời, trăng sáng trong, ánh sáng bạc chiếu nghiêng xuống. Trong hoàng cung Long Đằng, tiệc mừng, tối nay có vẻ càng náo nhiệt.

Hôm nay là sinh nhật Vân La Hoàng quý phi, Long Đằng đế cố ý sai người chuẩn bị yến tiệc cho sinh nhật quý phi. Tiệc tối bố trí trong Tử Thần điện, bởi vì là tiệc nhà, Long Đằng đế cũng không mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan trong triều.

Trong Tử Thần điện, Vân La Hoàng quý phi ngồi ngay ngắn ở ghế chủ chính giữa đại điện, ngạo khí mười phần nhận chúc mừng của Tần phi các cung. Tối nay, nàng mặc cực kì hoa lệ. Một chiếc áo gấm hoa hồng đỏ, vạt áo khảm ngọc trai, ánh sáng rực rỡ. Phía dưới là một chiếc váy sáng màu tím, chi chít thủy tinh làm đẹp, ở ngọn đèn chiếu rọi, đã cảm thấy nàng giống như có một đoàn mắt sáng vây quanh, rất là xinh đẹp động lòng người.

Mười sáu cây trâm vàng ròng nạm ngọc trên đầu tạo thành mười sáu cành quý, lấy hai cây phượng trâm cầm đầu, sáu cây trâm tím làm cánh, tám cái lông chim trả làm đuôi, hoa vàng bướm bạc vàng ròng chạm trổ làm đẹp, khảm đá phù dung, đá tử oánh, đá Khổng Tước, đá Nguyệt Quang, ngọc bích, tinh thể hoa hồng, ngọc Đông Lăng làm nền, minh châu, lục tủy, Bạch vương, san hô, làm thân phượng, trong miệng hai con chim phượng ngậm chuỗi châu dài, ngọc bích sáng sủa, ngọc chấm làm trâm nhị, ngọc trai rực rỡ, đẹp đẽ quý giá đến cực điểm. (#Ami: Không bị nặng gãy cổ sao >"<)

Những bảo bối này, hoảng hốt mê diệu ánh mắt mọi người. Các cung phi cực kỳ hâm mộ ghen tị rất nhiều, đáy lòng cũng không nổ tung, đều suy đoán. Mười sáu cánh bảo quan từ trước đến nay chỉ có hoàng hậu mới có tư cách đeo, Hoàng quý phi đây tự cho mình như thân phận hoàng hậu sao? Hoặc là, nàng ta đang hướng tới mọi người khoe ra địa vị đứng đầu hậu cung của nàng ta? Hay là, nàng ta đang hướng về mọi người ám chỉ, hoàng thượng có toan tính nâng nàng ta lên làm hậu?

Nhưng, Ngự Ca hoàng hậu mất chưa đến một năm, hoàng thượng nhanh như vậy đã lập hoàng hậu khác sao? A, tình yêu đế vương, quả nhiên tới nhanh, đi cũng nhanh. Nhớ ngày đó, hoàng thượng đối với Luyến phi nương nương là mọi cách nhu tình, tất cả mật ý, hận không thể đem nàng sủng đến trời, phần ân sủng có một không hai không biết ao ước chết bao nhiêu tỷ muội chốn hậu cung. Nhưng hôm nay, Luyến phi nương nương rời thế, hoàng thượng mặc dù đau lòng nhất thời, nhưng rất nhanh đã có niềm vui mới sao?

So với vị Hoàng quý phi Gia Luật Vân La này, các nàng tình nguyện hoàng thượng tự mình sủng một mình Luyến phi nương nương. Ít nhất Luyến phi tâm địa tốt bụng, chưa bao giờ được sủng mà kiêu, sẽ không ỷ thế hiếp người, càng sẽ không lục đục với nhau chèn ép ám hại tần phi trong hậu cung. Cho tới bây giờ, chúng Tần phi mới thật sự phát hiện Luyến phi tốt. Hoàng quý phi và Luyến phi rõ ràng có khuôn mặt giống nhau, khuynh quốc khuynh thành giống nhau, mỹ lệ không gì sánh được giống nhau, nhưng làm cho người ta cảm giác cũng là phương nam phương bắc, hoàn toàn bất đồng.

Khí chất của Luyến phi Hoàng quý phi vĩnh viễn đều không thể bằng được. Linh khí của tiên tử cung trăng kia, tư nghi phong hoa tuyệt đại kia, cách nói năng cao quý tao nhã, tài nghệ áp quần phương kia, trí tuệ đứng đầu, tất cả này đó, lại có điểm nào mà Hoàng quý phi nàng ta có thể sánh bằng?

Nàng ta điêu ngoa ngang ngược kiêu ngạo, ngang ngược càn rỡ, dựa vào mình là công chúa được sủng ái nhất Khương Di quốc, lại thêm hoàng thượng đối với nàng ta đau sủng có thêm, cho nên được sủng mà kiêu, không đem Tần phi nào trong hậu cung để vào mắt. Thậm chí ngay cả Hoàng phi Phong Linh Tuyết nàng ta cũng chẳng thèm ngó tới, ba phen mấy bận tới cửa gây hấn gây chuyện, muốn gây chuyện, chính là cuối cùng đều bị Hoàng phi nhất nhất hóa giải. Mà nàng ta đối đãi với các nô tài trong cung cũng thập phần không tốt, thường xuyên không phải đánh thì là mắng, có chuyện gì không hài lòng lại lấy các nô tài ra hả giận, các nô tài đều cực kì sợ nàng ta, nhưng giận mà không dám nói gì.

A, nay mới biết được Luyến phi tốt biết bao nhiêu. Chỉ tiếc, giai nhân đã qua đời. Trước mắt toàn bộ hậu cung Long Đằng nghiễm nhiên đã thành thiên hạ của một mình Hoàng quý phi nàng ta, cũng không biết phần ân sủng độc nhất vô nhị hoàng thượng đối với nàng ta có thể được bao lâu, các nàng cực kì chờ mong kết cục nàng ta thất sủng buồn bã, ai bảo từ xưa đế vương bạc tình nhất!

Trong lòng chúng Tần phi hơi không bình tĩnh, suy nghĩ phập phồng đủ loại. Ở mặt ngoài tuy là cười nhẹ lời chúc Hoàng quý phi, cũng là đều có tâm tư, đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Một chút, thanh âm của lễ quan trưởng xuyên qua tiếng nhạc truyền đến.

" Hoàng thượng giá lâm! "

Điện nhạc lập tức ngừng lại, Long Ngự Tà bước đi mạnh mẽ, vẻ mặt uy nghi đi vào chính điện. Thấy đầu hắn mang mũ có chuỗi ngọc, mười hai tua của thiên tử, khuôn mặt của hắn nhìn không rõ lắm, ánh mắt trống rỗng xa xôi, trên vầng trán là đế vương lạnh như băng cùng vô tình, long bào thêu rồng vàng sáng, nạm ngọc, giày gấm chỉ vàng, rõ ràng là một vị cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, tôn quý vô cùng, uy nghiêm vô cùng, lại lãnh khốc tuyệt tình vô cùng.

"Nô tì bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế Cát Tường!”

Tất cả Tần phi trong điện nghỉ ngơi rời tiệc, ở dưới sự dẫn dắt của Hoàng quý phi Gia Luật Vân La, đều quỳ xuống thỉnh an Long Ngự Tà.

"Tất cả đứng lên đi, chư vị ái phi không cần đa lễ” Long Ngự Tà vung tay lên, mọi người lập tức tạ ơn đứng dậy. Lại trống rỗng giúp đỡ Gia Luật Vân La một phen, đạm thanh nói, “Hôm nay là sinh nhật của quý phi, cũng là tiệc nhà, chúng ái phi không cần chú ý những lễ nghi rườm rà này, thoải mái là tốt rồi!”

"Hoàng thượng, sao đến giờ người mới đến, nô tì đã chờ người lâu lắm rồi!” Gia Luật Vân La đứng dậy hơi bất mãn quệt mồm, thanh âm kiều mị vô cùng, thân mình mềm mại thuận thế lập tức tựa chặt vào trên cánh tay Long Ngự Tà.

"Không phải bây giờ đã đến đây sao?” Long Ngự Tà không để lại dấu vết tránh khỏi Gia Luật Vân La, giương mắt lướt nhìn đến mười sáu cánh bảo quan trên đầu nàng ta, không khỏi nhíu nhíu mày, ý lạnh trong mắt nhất thời cũng sâu sắc vài phần. "Ái phi, trẫm vẫn là thích nàng ăn mặc thanh nhã đơn giản một chút như ngày thường. Hôm nay đẹp đẽ quý giá long trọng như vậy, mất hương vị vốn có.”

Dứt lời, Long Ngự Tà lập tức vươn tay lấy xuống hai cây phượng đầu trâm cài đầu, mười sáu cánh bảo quan tức khắc cũng chỉ còn mười bốn cánh, vừa vặn phù hợp thân phận quý phi.

Chúng tần phi thấy động tác này của hoàng thượng, lại nghe hoàng thượng nói như vậy, cảm thấy nhất thời sáng tỏ. Thì ra hoàng thượng cũng không có ý lập hậu lại, là Hoàng quý phi quá mức tự phụ, tự mình đem mình trở thành hoàng hậu, bây giờ còn rước lấy bực mình của hoàng thượng. Nghĩ đến chỗ này, mọi người không khỏi cười trộm một trận.

"Hoàng thượng” Gia Luật Vân La kéo quần áo Long Ngự Tà, vừa kiều vừa hờn trách, giống như đang trách cứ hắn chẳng những phá toan tính của mình, còn làm cho mình mất mặt mũi trước mặt chúng Tần phi.

Hôm nay nàng cố ý trang điểm như vậy, cố ý mang mười sáu cánh bảo quan mà chỉ có hoàng hậu mới có tư cách mang, chính là muốn ám chỉ hoàng thượng muốn đưa nàng lên làm hậu. Trong ngày thường bất kể nàng có ý nguyện gì, hoàng thượng đều theo nàng. Vốn tưởng rằng đêm nay hoàng thượng vì nàng ăn mừng sinh nhật, tâm nguyện đi lên ngai vàng hoàng hậu của nàng hẳn là rất dễ dàng hoàn thành, thật không ngờ hoàng thượng...

"Ái phi, hôm nay là sinh nhật của nàng, phải vui vẻ một chút, sầu mi khổ mặt thật khó coi.” Long Ngự Tà cười như không cười nhìn Gia Luật Vân La một cái, nói xong, thẳng đi đến trên ghế ngọc khắc rồng ở ghế chủ ngồi xuống, rồi sau đó vẫy tay ý bảo mọi người ngồi.

Gia Luật Vân La không muốn tiếp tục khiến Long Ngự Tà không vui, thích thú cười nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn. Mà chúng tần phi thì phân loại ngồi hai bên nàng ta, dựa theo địa vị phân cao thấp theo thứ tự ngồi xuống ở hai bên trái phải.

Bữa tiệc được tuyên bố bắt đầu, nhạc sĩ cung đình lập tức tấu lên khúc chúc thọ vui sướng. Tươi cười đắc ý trên mặt Gia Luật Vân La, cũng vì khúc này mà có vẻ càng vui mừng đắc ý hơn chút. Tuy rằng hoàng thượng vừa phá đi đắc ý của nàng, nhưng nàng tin tưởng ngai vàng hoàng hậu vẫn còn là của nàng, ai cũng cướp không được.

Dù sao, trong toàn bộ hậu cung, đều đếm ra mình quyền thế lớn nhất, địa vị phân cao nhất. Hiện nay, trong hậu cung có phi tử nào đối với mình không phải khúm núm, hết sức nịnh bợ cùng a dua? Lại có phi tử nào dám cùng mình lục đục với nhau, khiêu khích mình? Hơn nữa, bây giờ hoàng thượng đối với mình cũng là sủng ái có thêm. Cho nên, mình nhập chủ Đông cung lên làm hoàng hậu, đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Nàng nhất định phải siêu việt hơn người đàn bà kia, nữ tử gọi Nguyệt Vãn Ca kia, nữ tử sau khi mất đi lại được hoàng thượng phong làm Ngự Ca hoàng hậu kia! Nữ tử mà chính mình mới vừa vào hậu cung đã thường xuyên nghe người khác bàn tán! Nữ tử mà nghe nói dáng vẻ giống mình như đúc! Nữ tử mà nghe nói được Long Đằng đế sủng tận trời kia!

A, nay người đàn bà kia sớm không còn, gương mặt khuynh quốc khuynh thành này của mình là tốt nhất. Nàng tin tưởng hoàng thượng có một ngày cũng sẽ thật tình yêu mình, mà không phải đến gần gương mặt của mình để tưởng nhớ nữ tử đã chết hơn nửa năm kia!

Có đôi khi thực may mắn mình và người đàn bà kia có cùng một khuôn mặt, bởi vì khuôn mặt này có thể thắng được ánh mắt thâm tình cùng dịu dàng vuốt ve của hoàng thượng. Nhưng rất nhiều lúc, chính mình lại thống hận khuôn mặt giống người đàn bà kia, bởi vì hoàng thượng nhìn mặt mình lại nghĩ đến nữ tử khác, gương mặt này chính là để hắn gửi lấy tương tư cùng yêu say đắm.

Người khác đều nghĩ đến hoàng thượng yêu mình, ngàn y trăm thuận, cực kỳ sủng ái, hàng đêm lâm hạnh. Nhưng những cái gọi là sủng ái đó có mấy phần là phát ra từ thật tình của hoàng thượng, trừ mình ra, nào có ai biết đâu.

Chính mình tuy rằng ngang ngược càn rỡ, mãnh liệt kiêu ngạo, cũng không có bao nhiêu sáng suốt, nhưng không có nghĩa là bản thân không có đầu óc. Hoàng thượng sủng ái mình hoàn toàn là vì mình có khuôn mặt giống như đúc với Ngự Ca hoàng hậu, chuyện này chính mình đương nhiên biết. Cho nên, hoàng thượng đối với mình càng tốt, đã nói lên mức độ Ngự Ca hoàng hậu chiếm cứ trong cảm nhận của hoàng thượng càng nặng.

Quả thật, trước mắt mình ở trong toàn bộ hậu cung chạm tay có thể bỏng, phong quang vô hạn, độc bá thánh ân, sủng quán hậu cung, nhưng nhiều khi nhìn mọi chuyện không thể chỉ nhìn hiện tượng bên ngoài, mà là phải xem thực chất. Bất quá, tự mình sẽ cố gắng, cho dù không từ thủ đoạn, cũng nhất định phải đem biểu tượng này biến thành thực chất.

Ai bảo mình thật sự đã yêu hoàng thượng cam tâm tình nguyện muốn làm nữ tử của hắn chứ!

Tiếng nhạc qua đi, các cung phi theo thứ tự lần lượt tiến lên hành lễ cho Gia Luật Vân La, cũng đưa lên quà sinh nhật mình đã chuẩn bị tốt.

Trước hết tiến lên là Dung Tiệp Dư, trừ bỏ Hoàng quý phi và hoàng phi, toàn bộ trong hậu cung thì đếm vị trí của nàng này cao nhất, tất nhiên sẽ từ nàng này làm mẫu đi trước dâng tặng lễ vật.

Chỉ thấy nàng ấy mặc một bộ váy dài lụa mỏng màu lam hình thức đơn giản rất khác biệt, trên lưng thắt đai lưng gấm màu trắng nhạt, sau lưng cột thành một cái nơ bướm mỹ lệ, trên cánh tay kéo sợi gấm bóng màu trắng chế từ lụa, đạm nhạt thanh nhã, phiêu dật mà quyến rũ, cho mắt người sáng ngời cũng không thấy hoa lệ bức người. Trên đầu búi tóc hình phượng, một bên cắm chín cái trâm cài đầu kiểu hoa sen, bên kia thì khảm chín viên ngọc trai nhỏ, loại xinh đẹp không phối hợp này ngược lại làm cho người ta cảm thấy đẹp hơn, tóc xoã xuống thì buộc lại bằng một chiếc khăn gấm màu lam thắt hình nơ bướm, chỗ mi tâm dán hoa đào vàng khiến ý vị xuất trần của nàng tăng thêm vài phần mị thái, toàn bộ gương mặt nhất thời có vẻ mị cảm lên.

Long Ngự Tà tùy ý nhìn qua Dung Tiệp Dư một cái, thoáng nhìn phiến hoa đào vàng ở mi tâm nàng ấy, có một nháy mắt hoảng hốt chú ý. Tuy chỉ là trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Gia Luật Vân La ngồi ở bên cạnh hắn phát hiện, cảm thấy mất hứng. 

Dung Tiệp Dư này dáng vẻ quá mức xinh đẹp, nghe nói trước khi vào cung chính là một trong tam đại mỹ nhân nổi tiếng kinh đô, nàng đã sớm muốn tìm cơ hội trừ nàng ta đi. Hai mỹ nhân khác là Hoàng phi và Vũ phi. Vũ phi đã trở thành quá khứ từ lâu, không cần nàng ra tay, mà Hoàng phi nàng sớm muộn gì cũng sẽ tìm cơ hội thu thập.

"Nô tỳ chúc thọ quý phi nương nương, Chúc quý phi tỷ tỷ hàng năm có hôm nay, hàng tháng có sáng nay, dung nhan vĩnh viễn dừng lại, thánh sủng thường bên cạnh!” Ánh mắt yêu say đắm của Dung Tiệp Dư vụng trộm lướt một vòng ở trên người Long Ngự Tà, mới nghênh diện nhìn về phía Gia Luật Vân La, có chút trái lương tâm nói.

Dứt lời, Dung Tiệp Dư trình lên quà mừng của mình. Là một bức tranh thêu, thêu là mẫu đơn quốc sắc thiên hương, công thêu điêu luyện, nhưng trong mắt mọi người, cũng không xem là cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.