Đêm lạnh, như nước.
Trăng sáng, treo cao.
Tống Vãn Ca ngồi trên lan can bạch ngọc trong chòi nghỉ mát, lẳng lặng nhìn lên bầu trời đêm, ngẫu nhiên lắc lư hai chân nhỏ đang buông xuống một chút, mặc cho suy nghĩ mờ ảo, bay tán loạn.
Bóng đem của đêm nay hết sức chọc người, ánh trăng sáng tỏ như thác nước đổ xuống, ánh sáng rõ ràng màu bạc tuỳ ý rơi xuống, tạo nên một sự vắng lặng và thê lương không gì che lấp nổi, giống như tâm tình của Tống Vãn Ca, trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà lại vừa thê lương.
Nàng cho tới bây giờ cũng không phải là một người mềm yếu, nhưng từ khi xuyên qua thành công chúa mất nước, bị bạo quân ác ma kia phong phi nhốt vào cung cấm, nàng thường xuyên cảm thấy bất lực, mê mang, còn có bàng hoàng. Nàng sợ sự nhục nhã và hành hạ của hắn, sợ sự tà nịnh và tàn nhẫn của hắn, cũng sợ sự tàn khốc và âm hàn của hắn.
Cuộc sống như vậy rốt cuộc bao giờ mới có thể chấm dứt? Nàng rốt cuộc nên đi đâu?
Nàng hận chính mình vô năng, hận chính mình không có lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho bạo quân ác ma kia dùng mọi cách nhục nhã nàng. Ở thế giới khác, nàng cái gì cũng không có, chỉ trừ ra một trái tim cao ngạo và quật cường, cùng tính cách cứng cỏi thề chết không cúi đầu.
Không, nàng còn có Trần nhi, đứa bé phấn điêu ngọc mài này là người duy nhất đời này nàng muốn che chở và quản niệm. Toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-hoang-du-lanh-phi/1886641/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.