"Được, cứ theo ý Tuyết Nhi.” Long Ngự Tà thật sủng nịch hôn lên gò má của nàng ta, lập tức buông nàng ta ra. "Làm theo khả năng, không nên để mệt.”
"Uh.” Phong Linh Tuyết cười yếu ớt đáp nhẹ, rồi sau đó tư thái ưu nhã bước đến giữa điện.
Sớm có cung tỳ vi nàng chuẩn bị tốt một cây đàn tranh tinh xảo hạng nhất, Phong Linh Tuyết thản nhiên cười, hơi cúi người gật đầu chào mọi người đang ngồi, cũng không nói nhiều, lập tức nghiêng người ngồi xuống.
Gảy dây đàn hai tiếng, điệu hát hữu tình.
Điệu hát tuyệt đẹp, như thanh âm trong sơn cốc, như khóc như nói, lượn lờ không dứt.
Bàn tay trắng của Phong Linh Tuyết uyển chuyển gảy đàn, chỉ chốc lát, tiếng ca mềm mại, uyển chuyển hàm xúc vang lên theo, vốn là một khúc ca cổ đẹp:
“Trước đây tâm sự, nói rõ, hai mi xấu hổ.
Đêm dài, tựa vai kề.
Váy màu vàng có hoa đào, áo mỏng nhẹ phất trên Hạnh Hoa lâu.
Trải qua đi, trải qua say, trải qua lưu.
Có ai ngờ, gió xuân đã dừng lại.
Lại ai ngờ, mây bay cũng tan.
Ông trời, hận khó hoàn thành.
Phong Nhi khó hiểu biết người khổ, Yến Nhi khó hiểu tiếng người sầu.
Tình cũ hoài, tiêu bất tận, bao giờ ngừng”.
Tiếng đàn trong suốt, kỳ ảo, tiếng ca cũng trong suốt, kỳ ảo, tiếng đàn cùng tiếng ca hoà lẫn, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, đúng là êm tai dễ nghe nói không nên lời, hình như có ma lực, có thể bình phục phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-hoang-du-lanh-phi/1886639/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.