Một đám tần phi trong điện ghen tỵ đến đỏ mắt, mặt nổi gân, trong không khí dày đặc vị dấm chua, mà hai người ngồi trên ghế chủ vẫn nhu tình thân thiết, ngươi nùng (nùng trong nùng tình mật ý) ta nùng, tình cảm quá mức, giống như chung quanh tất cả đều không tồn tại.
Tống Vãn Ca thờ ơ lạnh nhạt tất cả, nhưng thật ra cái lỗ tai không có nhàn rỗi, nàng từ những tiếng bàn tán xôn xao của các vị đại thần và phi tử, hiểu rõ một ít tin tức về vị nử tử áo trắng này.
Thì ra nàng kia tên là Phong Linh Tuyết, vốn là muội muội ruột của Phong Thanh Dương - Thừa tướng Long Đằng quốc, năm nay được mười lăm cái xuân xanh, ba năm trước đã được Long Ngự Tà sắc phong thành hoàng quý phi. Hoàng quý phi, áp đảo trên bốn vị phi tử quý, thục, đức, hiền, tôn quý hiển hách gần với hoàng hậu. Trước mắt, Long Ngự Tà chưa lập hoàng hậu, cho nên hoàng quý phi tự nhiên là có điạ vị cao nhất trong hậu cung, cũng là nữ tử tôn quý nhất.
Phong Linh Tuyết này là thanh mai trúc mã của Long Ngự Tà, hai người từ nhỏ lớn lên cùng một chỗ, cũng khó trách cảm tình tốt như vậy. Nghe nói Long Ngự Tà còn vì nàng ấy đặc biệt xây một cung điện, lấy tên của nàng ấy để đặt tên, gọi là Linh Tuyết cung. Mà Long Ngự Tà đối với vị hoàng quý phi nương nương này cũng là ba nghìn sủng ái lên người, gần như là ngàn y trăm thuận, có cầu nhất định đồng ý, bảo vệ nàng ấy ngay cả giọt nước cũng không lọt. Nghe nói Linh Tuyết cung của nàng ấy từ trong ra ngoài đều có thị vệ võ công cao cường canh giữ, hơn nữa không có lệnh của Long Ngự Tà, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện bước vào, trái lệnh phải rơi đầu. Long Ngự Tà còn cho nàng ấy quyền lợi tiền trảm hậu tấu.
Tổng hợp đủ loại, cho nên những nữ tử trong hậu cung này dù có ghen ghét oán hận nàng ấy, cũng không có người dám trêu vào. Mặc dù muốn gây phiền toái cho nàng ấy, cũng không vào được Linh Tuyết cung của nàng ấy thì làm gì được? Hơn nữa, Long Ngự Tà cấp cho nàng ấy quyền lợi tiền trảm hậu tấu cũng không phải là nói chơi.
Còn có, nghe nói vị hoàng phi nương nương này có tiếng ca như hoàng anh xuất cốc, dư âm còn văng vẳng bên tai, có thể so với tiếng trời. Long Đằng quốc có bốn tuyệt, tiếng ca của Hoàng quý phi, điệu múa của Vũ phi, tiếng đàn của Yên quý phi, tranh hoạ của Ngọc mỹ nhân, tiếng ca của Hoàng quý phi xếp hạng đầu trong bốn tuyệt, có thể thấy được đốm (ý là nổi bật hơn hẳn).
Bất quá, vị Hoàng quý phi nương nương này từ nhỏ thể chất suy nhược, dường như là bởi vì trái tim không tốt lắm, không thể mừng rỡ cũng không thể quá buồn, tóm lại chính là tâm tình không thể dao động quá lớn. Nếu như quá mức kích động, sẽ hô hấp dồn dập thậm chí ngất đi.
Haiz, quả thực là một người đẹp ốm yếu!
Tống Vãn Ca âm thầm cảm thán một tiếng, nghĩ tới bệnh trạng của Phong Linh Tuyết là giống như bệnh tim bẩm sinh nói theo y học hiện đại. Loại bệnh này không dễ trị, vốn là một cái tật, nhất là với y học cổ đại chưa phát triển, tính mạng đáng lo lắng.
"Hoàng thượng, ca ca thần thiếp bao giờ mới có thể trở về? Huynh ấy rời đi đã hơn nửa năm rồi.“ Phong Linh Tuyết khẽ tựa vào lòng Long Ngự Tà, yếu ớt nói, cử động thân mật này lại kích thích tới đám tần phi đang ghen ghét đỏ mắt dưới kia.
Tống Vãn Ca dường như có thể nghe được thanh âm của đôi tay trắng như phấn nắm chặt lại, răng trắng cũng cắn kẽo kẹt, khóe miệng bất giác nở ra một nụ cười lạnh, hàm xúc ý châm chọc mười phần. A, vì bạo quân ác ma kia ghen tuông, lại tranh được sao? Có thể thắng chắc sao? Hậu cung của hắn có nhiều nữ tử như vậy, cho dù không có ba nghìn, ít nhất cũng được vài trăm, nếu đều ăn hết dấm chua của mỗi người đàn bà, sớm muộn sẽ bị dấm chua xót chết.
Mấy nữ tử này, lúc nào mới có thể nhận rõ bi ai của phụ nữ trong hậu cung đây?!
"Tuyết Nhi, đừng lo lắng, tướng phụ hẳn là rất nhanh sẽ về nước, huynh ấy đã nói sẽ mau chóng trở về tham gia tiệc rượu này.“ Long Ngự Tà hôn cái trán trơn bóng của Phong Linh Tuyết, nhẹ giọng trấn an nói. "Nàng chỉ cần dưỡng tốt thân thể là được rồi, miễn cho tướng phụ trở về còn tưởng rằng Trẫm ức hiếp Tuyết Nhi.“
"Hoàng thượng làm sao lại ức hiếp Tuyết Nhi, Hoàng thượng thương yêu Tuyết Nhi cũng còn không kịp đây, có phải hay không?" Đôi mắt phát sáng long lanh như nước của Phong Linh Tuyết dừng ở Long Ngự Tà, sóng sánh di chuyển, trong suốt ẩn tình, giống như vừa yêu kiều vừa quở trách, lại giống như vừa xấu hổ vừa khiếp sợ, động lòng người nói không nên lời.
"Ha ha, đương nhiên rồi, trẫm làm sao lại ức hiếp Tuyết Nhi được.“ Nhu tình trên trán Long Ngự Tà càng sâu, không khỏi nắm thật chặt lực trong tay, ôm Phong Linh Tuyết càng chặt hơn.
Thấy thế, Tống Vãn Ca thầm giễu cợt một tiếng, chẳng muốn tiếp tục nhìn hai người bọn họ nhu tình mật ý, tay cầm vài cái bánh gạo nếp, chuẩn bị đưa qua cho Trần nhi của nàng.
"Lớn mật! Ai cho phép nàng di chuyển bánh gạo nếp của Trẫm?" Long Ngự Tà mạnh mẽ quát khẽ một tiếng, dọa Tống Vãn Ca giật mình. "Còn không buông xuống cho Trẫm!"
"Ngài đâu có ăn!" Tống Vãn Ca nhíu nhíu mày, nhưng vẫn buông xuống bánh gạo nếp trong tay, ngẩng đầu mặt lạnh trừng Long Ngự Tà, hận không thể đi tới hung hăng đá hắn mấy cái.
"Ai nói Trẫm không ăn?!" Long Ngự Tà nhướng mày rồi hạ xuống, nói tiếp, "Cho dù Trẫm không ăn, tình nguyện ném xuống cũng không cấp cho tiểu quỷ đó!"
"Ngươi!!" Tống Vãn Ca tức giận đến mặt cũng đỏ, nhưng lại không thể làm gì hắn, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
"Tuyết Nhi, đến đây, thử xem xem, bánh gạo nếp này mùi vị rất không tệ.“ Long Ngự Tà không nhìn Tống Vãn Ca tức giận, nhìn vẻ mặt phẫn hận không thể át lại không thể ẩn nhẫn, tâm tình của hắn ngược lại tốt lên trước nay chưa từng có. Cầm lấy một cái bánh gạo nếp, bẻ một miếng nhỏ đưa tới bên miệng Phong Linh Tuyết.
"Uh, quả thật không tồi.“ Phong Linh Tuyết ăn bánh gạo nếp, cười yếu ớt khen. "Hoàng thượng, vị này chính là Luyến phi muội muội sắc phong trước đó không lâu phải không.“ Vừa nói, một đôi mắt sáng như nước mùa thu chuyển hướng Tống Vãn Ca, không dấu vết đánh giá nàng một phen.
Long Ngự Tà gật đầu từ chối cho ý kiến, vẫn chưa nói gì.
"Luyến phi muội muội diện mạo thật xinh đẹp, không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.“ Phong Linh Tuyết thu hồi tầm mắt đánh giá, cười cười thản nhiên tán thưởng.
"Hoàng quý phi tỷ tỷ quá khen.“ Tống Vãn Ca mặt không chút thay đổi nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói. "Dung mạo của tỷ tỷ mới là chân chính phương hoa tuyệt đại, không ai có thể so bì.“
"Ha ha, muội muội thực khéo nói.“ Tươi cười ở khoé miệng Phong Linh Tuyết càng thêm vui vẻ. "Luyến phi muội muội, tỷ tỷ đối với muội mới gặp như đã quen, thật sự rất thích muội. Muội muội ngày sau rảnh rỗi, có thể thường xuyên đến Linh Tuyết cung của ta tìm ta nói chuyện phiếm.“
"Hoàng quý phi tỷ tỷ nâng đỡ rồi.“ Khoé môi Tống Vãn Ca khẽ nhếch, miễn cưỡng đưa ra vẻ cười yếu ớt, cũng không muốn nói nhiều với nàng ta. Nàng chán ghét thống hận bạo quân ác ma kia, cho nên, nữ tử của hắn tự nhiên nàng cũng không muốn gặp. Ai biết bọn họ có bụng dạ khó lường, tâm hoài bất quỹ (có dụng tâm riêng) giống như bạo quân ác ma kia không!
"Muội muội dường như không quá thích tỷ tỷ đây!" Phong Linh Tuyết yếu ớt nhìn chằm chằm Tống Vãn Ca, trong mắt có đủ loại buồn bực, muôn vàn oán, giống như bông tuyết trong ngày đông nhất tề bay về phía nàng, làm cho Tống Vãn Ca nhất thời không biết làm thế nào.
Chính vào tình thế xấu hổ này, Vũ phi đột nhiên cầm một ly rượu đi tới.
"Hoàng quý phi tỷ tỷ, nhìn thấy sức khỏe tỷ được tốt, muội muội thật sự rất vui vẻ.“ Vũ phi e lệ nhìn Long Ngự Tà liếc mắt một cái, lập tức chuyển hướng Phong Linh Tuyết, trên mặt lộ vẻ tươi cười vừa kiều vừa mị. "Hoàng quý phi tỷ tỷ, muội muội biết tỷ không thể uống rượu, tất nhiên là không thể miễn cưỡng, muội muội kính trước.“ Vừa nói, một ly rượu đều bị nàng ta uống xong.
"Ha ha, tỷ tỷ tạ ơn sự quan tâm và thông cảm của Vũ phi muội muội. Chỉ là thân thể nhu nhược này của tỷ tỷ, Vũ phi muội muội không chê cười là tốt rồi.“ Phong Linh Tuyết vừa nói, lại nhích vào trong lòng Long Ngự Tà.
"Sao lại thế được, muội muội ở đâu dám chê cười hoàng quý phi tỷ tỷ chứ.“ Tròng mắt Vũ phi loé loé, chợt thay bằng vẻ mặt lấy lòng tươi cười nói, "Hoàng quý phi tỷ tỷ, muội muội đã hơn nửa năm chưa nghe thấy âm thanh tự nhiên của tỷ tỷ rồi, thật tưởng niệm! Hôm nay lễ trung thu, ngày tốt cảnh đẹp, tỷ tỷ có thể xướng một khúc, cho tai của muội muội được ăn no không?"
"Cái này..." Phong Linh Tuyết vừa mới mở miệng, đã được Long Ngự Tà ngăn lại.
"Tuyết Nhi thân thể yếu đuối, ca hát chẳng phải mệt nhọc sao? Hay là miễn đi."
Nghe vậy, sắc mặt Vũ phi tương đối khó coi, vừa đố kị vừa hận, nhưng ẩn mà không dám phát. Tống Vãn Ca ở một bên nhìn, cười thầm không thôi. Cười nữ tử này không biết tự lượng sức mình, cũng cười nữ tử này tự cho là đúng.
Thương đánh ra đầu chim, nữ tử này lại nhiều lần khiêu khích, sao lại không thông minh hơn một chút nào?
"Hoàng thượng, ca một khúc không sao." Phong Linh Tuyết nhẹ nắm tay áo Long Ngự Tà lắc lắc, dáng vẻ vừa kiều mị vừa trách cứ thật đáng yêu động lòng người, "Để Tuyết Nhi xướng một khúc, có được hay không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]